Thân thể Lục Minh cấp tốc rơi xuống, khi sắp chạm đất, chân khí toàn thân hắn bạo phát, hai chân giẫm một cái xuống đất, thân thể tiếp tục lui về phía sau.
- Còn muốn chạy à, hôm nay ngươi đi được sao?
Trên bầu trời, thanh niên áo vàng quát lạnh.
Hắn cũng kinh sợ không thôi, với tu vi Võ Tông nhị trọng đỉnh phong của hắn, lại là tập kích, liên tục hai kiếm, không ngờ cũng không thể kích sát Lục Minh, điều này khiến hắn cảm thấy chịu vũ nhục cực lớn.
- Chết đi.
Thanh niên áo vàng cầm kiếm cầm kiếm, chém mạnh ra.
Một đạo kiếm quang khủng bố, dài đến mấy trăm mét, trảm phá hư không, lập tức tới gần Lục Minh.
- Hoàng sư huynh, ta cũng ra tay.
Bên cạnh thanh niên áo vàng, là một thanh niên áo trắng, lúc này chiến kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm đâm ra, một đạo kiếm khí tuyệt thế sắc bén đâm tới Lục Minh.
Lúc này, mí mắt Lục Minh giật giật, như đang phải đối mặt với tử thần.
- Ngăn cản, ngăn cản.
Mắt Lục Minh đỏ bừng, chân khí vận chuyển tới cực hạn, trước người, lại có bốn tấm thuẫn bài cổ xưa ngưng tụ ra, chắn ở trước người.
- Nhân Đạo Chưởng.
Lục Minh đánh ra một chưởng, thi triển ra Nhân Đạo Chưởng, một đạo chưởng ấn to lớn hiện lên trước người hắn, kèm theo Phong Hỏa Chi Thế, đánh về phía trước.
Ầm!
Một tiếng nổ vang kinh thiên động địa, cả khu ký túc xá của Tướng Tinh Điện chấn động kịch liệt, từng đạo thân ảnh hét lên sợ hãi chạy ra khỏi ký túc xá, tỏa ra xung quanh.
Nhân Đạo Chưởng, thuẫn bài cổ xưa Lục Minh đánh ra đều vỡ nát, lực lượng khủng bố đánh lên trên người Lục Minh.
Lục Minh giống như một quả đạn pháo bay về phía sau, liên tục đâm xuyên hai tòa nhà ký túc xá, bay ra mấy trăm mét.
Lục Minh dùng trường thương chống đất, ở trên mặt đất rạch ra một dấu vết rất sâu, mới ngừng lại, thân thể run lên, phun ra một ngụm máu tươi.
- Vẫn chưa chết à?
Trên bầu trời, hai thanh niên kinh hãi không thôi, với tu vi và chiến lực của hai người bọn họ, dưới một kiếm, cao thủ Võ Tông nhất trọng cũng phải bị kích sát, Lục Minh lại vẫn cản được, chỉ bị thương, lại không chết.
Điều này quá kinh người rồi.
- Giết.
Sát cơ của hai thanh niên tỏa ra, ánh mắt lạnh lùng, giết tới Lục Minh.
- Dừng tay.
Mấy tiếng gầm lên, mấy đạo lưu quang cấp tốc phá không mà đến, tốc độ cực nhanh, phút chốc đã tới trên không ký túc xá.
Là mấy trưởng lão của Tướng Tinh Điện.
- Cút ngay.
Thanh niên áo vàng và thanh niên áo trắng vô cùng bá đạo, chiến kiếm chém ra, kiếm khí ngút trời.
Ba trưởng lão của Tướng Tinh Điện căn bản không phải là đối thủ, bị chém bay ra xa mấy trăm mét.
- Dừng tay, Thập Phương Kiếm Phái các ngươi thật quá đáng, ngang nhiên ở Tướng Tinh Điện giết học viên của chúng ta, ta xem Thập Phương Kiếm Phái các ngươi ăn nói thế nào với hoàng thất?
Một trưởng lão gầm lên, nhìn về phía Lục Minh, có chút lo lắng.
Lục Minh hiện tại chính là thiên tài tuyệt thế của Tướng Tinh Điện, hi vọng của tương lai, tuyệt đối không thể có việc.
Nhưng hai thanh niên của Thập Phương Kiếm Phái, chính là đệ tử cấp Hoàng Kim, tu vi đều đạt tới Võ Tông nhị trọng đỉnh phong, còn là thiên tài tuyệt đỉnh, chiến lực thậm chí có thể so với Võ Tông tam trọng.
Ba người bọn họ, mạnh nhất cũng chỉ là Võ Tông nhị trọng, hai người khác, mới là căn bản không phải là đối thủ.
- Ăn nói? Thập Phương Kiếm Phái ta làm việc lại phải báo cáo với hoàng thất à? Đúng là chuyện cười, Thiên Vân liên tục đối nghịch với Thập Phương Kiếm Phái, trước sau sát hại không ít thiên tài của Thập Phương Kiếm Phái, tội đáng chết vạn lần, các ngươi lập tức cút ngay, nếu không đều phải chết.
Thanh niên áo vàng hét lớn, vô cùng bá đạo.
Sắc mặt ba trưởng lão Tướng Tinh Điện rất khó coi, nhưng vô cùng kiên định, đứng ở trước người Lục Minh.
Phập! Lục Minh lại phun ra một ngụm máu tươi, dùng trường thương chống đất, thân hình vẫn đứng thẳng tắp, nhìn về phía bầu trời.
Quả nhiên là đệ tử của Thập Phương Kiếm Phái, xem ra, Thập Phương Kiếm Phái đã bị bức cho quýnh lên rồi, không ngờ phái ra đệ tử cấp Hoàng Kim, trực tiếp giết tới Tướng Tinh Điện.
sau đó, ánh mắt lại hướng về phía ký túc xá, nơi đó, đã là một mảng phế tích, không ngừng có tiếng kêu rên phát ra.
Một kiếm lúc ban đầu, Lục Minh đã tránh được, nhưng người khác không có thực lực này, ít nhất có không dưới mười người chết dưới một kiếm đó, người bị thương càng nhiều hơn.
Cũng may Minh Phong trong đoạn thời gian này một mực ở chỗ Minh Thành, nếu không cũng nguy hiểm rồi.
- Đáng chết.
Lục Minh cầm chặt cán thương, trong mắt tràn ngập sát cơ.
- Hoàng sư huynh, không cần nhiều lời như vậy, trực tiếp giết là được.
Thanh niên áo trắng lại lãnh khốc, ánh mắt như kiếm.
Hắn bước ra một bước, lao về phía trước.
- Cố lên, rất nhanh sẽ có cao thủ tới.
Một trưởng lão gầm lên, bạo phát toàn lực, giết về phía trước.
Hai trưởng lão khác cũng vậy, nhưng căn bản không phải là đối thủ, chỉ hơn mười chiêu đã bị thương lui lại, thậm chí có một trưởng lão Võ Tông nhất trọng một cánh tay đã không cánh mà bay.
- Không biết tự lượng sức mình.
Thanh niên áo vàng cười lạnh, tràn ngập khinh thường.
- Càn rỡ.
Đột nhiên, một tiếng gầm vang lên, một đạo đao mang trắng ngần từ không trung xa xa chém tới, trảm phá hư không, nháy mắt đã tới nơi.
- Không tốt, Võ Tông tứ trọng.
Hai thanh niên biến sắc, đều tự chém ra một kiếm, nhưng bị đao mang quét qua, trực tiếp bay ra hơn ngàn mét.
Vù!
Trên bầu trời, mấy đạo lưu quang phút chốc đã tới.
Tổng cộng ba người, hai lão giả, một người trẻ tuổi.
Hoa Trì, người thanh niên này, chính là Hoa Trì, hắn được chân khí của một lão giả bao phủ, cho nên có thể đạp không mà đi.
- Bổn hoàng tử ở đây, xem ai có thể giết Thiên Vân?
Ánh mắt Hoa Trì như điện, nhìn hai thanh niên của Thập Phương Kiếm Phái.
- Bát hoàng tử, Thiên Vân liên tục đối nghịch với Thập Phương Kiếm Phái ta, đây là muốn phá hoại quan hệ của Thập Phương Kiếm Phái và hoàng thất, bụng dạ khó lường, hoàng thất các ngươi cẩn thận không lại bị hắn làm hại.
Thanh niên áo vàng lạnh lùng nói.
- Điểm này, không cần các ngươi quan tâm, bổn hoàng tử tất nhiên sẽ điều tra rõ, hiện tại, các ngươi cút ra khỏi Tướng Tinh Điện.
Hoa Trì quát lạnh, rất cường thế.
- Ngươi... Họ Hoa, ta gọi ngươi một tiếng Bát hoàng tử, là nể mặt hoàng thất, ngươi đừng có không biết điều.
Thanh niên áo vàng tức giận nói.
Con kiến Hoa Trì này không ngờ dám bảo hắn cút.
Hắn chính là đệ tử cấp Hoàng Kim của Thập Phương Kiếm Phái, cao cao tại thượng.
Ở ngũ đại tông môn, đệ tử cấp Hoàng Kim vô cùng ít ỏi, mỗi một người đều là nhân vật danh chấn Liệt Nhật Đế Quốc, địa vị không kém những Kim Bào trưởng lão là bao nhiêu.
Bởi vì bọn họ có tiềm lực vô hạn, tương lai trở thành Kim Bào trưởng lão, cơ hồ là không có bất kỳ vấn đề gì.
Hiện tại, con kiến Hoa Trì lại dám quát mắng bọn họ?
Cho dù là Bát hoàng tử thì sao.
Ánh mắt Hai người vô cùng lạnh lùng.
- Các ngươi không cút, vậy sẽ khiến các ngươi lăn đi, ta nói với các ngươi nhé, Hoàng Đô dù sao cũng là Hoàng Đô của hoàng thất.
Hoa Trì quát lạnh.
Bên cạnh hắn, hai lão giả bộc phát ra khí tức cường đại.
Một Võ Tông tam trọng, một Võ Tông tứ trọng.
Trên mặt thanh niên áo trắng và Thanh niên áo vàng lộ ra vẻ kiêng kị.
Nếu là Võ Tông tam trọng, bọn họ còn có thể đánh một trận, nhưng Võ Tông tứ trọng, bọn họ liên thủ cũng không phải đối thủ, chênh lệch quá xa.
- Được được được, Bát hoàng tử, chúng ta chờ xem.
Thanh niên áo vàng liên tục nói ba chữ được, thanh âm lại vô cùng âm trầm, sau đó nhìn về phía Lục Minh, nói:
- Thiên Vân, có bản lĩnh thì ngươi cả đời đừng ra khỏi Tướng Tinh Điện, chúng ta sẽ ở bên ngoài Tướng Tinh Điện chờ ngươi, xem hoàng thất có thể bảo vệ ngươi bao lâu?
Nói xong, thanh niên áo vàng và thanh niên áo trắng đạp không mà đi, biến mất trong không trung.