Ầm!
Một trận tiếng nổ vang kinh thiên, sáu thiên tài của Thập Phương Kiếm Phái, trực tiếp bị chưởng ấn to lớn đánh xuống đất, va vào mặt đất, đâm ra sáu hố to, tràn ngập khói bụi.
Xa xa, vô số người đều sững sờ nhìn một màn này, thời gian, giống như ngưng kết vào khoảnh khắc này, thậm chí ngay cả hô hấp cũng quên, chỉ trợn trừng mắt, sững sờ nhìn, giống như muốn vĩnh viễn khắc ghi một màn này dưới đáy lòng.
Bởi vì thật sự quá kinh hãi.
Sáu thiên tài tuyệt thế của Thập Phương Kiếm Phái, tùy tiện lấy ra một vị, cơ hồ có thể càn quét tất cả võ giả Đại Võ Sư cảnh của Liệt Nhật Đế Quốc.
Nhưng hiện tại, sáu người liên thủ, lại bị Lục Minh một chưởng đánh bại.
Cho dù là đồ ngốc, cũng có thể nhìn ra chênh lệch trong đó.
Ba thiên tài huyết mạch đặc thù còn lại của Huyền Nguyên Kiếm Phái, đều nhìn Lục Minh với vẻ bất khả tư nghị, giống như không tin thế gian lại có thiên tài như vậy, sau đó, trong ánh mắt, vẻ chán nản lại càng đậm.
Trước khi đến Hoàng Đô, bọn họ tâm cao khí ngạo, cao cao tại thượng, tự cho rằng huyết mạch đặc thù là sủng nhi của thiên địa, khinh thường võ giả huyết mạch bình thường.
Cho rằng là trong cùng cấp, thiên hạ cũng không có người mạnh hơn bọn họ.
Nhưng vừa tới Hoàng Đô không bao lâu, lại phải chịu đả kích trí mạng.
Bị một mình Võ Khuê càn quét, ở trước mặt Võ Khuê, bọn họ căn bản không phải là đối thủ.
Nhưng chính là đối thủ khiến bọn họ phải ngước nhìn như vậy, lại liên thủ với năm thiên tài còn mạnh hơn Võ Khuê, lại bị Lục Minh một chiêu đánh bại.
Đây quả thực là đã đảo lộn nhận thức của bọn họ đối với thế giới.
Đả kích đối với bọn họ là quá lớn.
- Ài, trước kia, chúng ta xưng bá Huyền Nguyên Kiếm Phái, tự cho là vô địch thiên hạ, khó tìm đối thủ trong cùng cấp, thì ra, luôn là chúng ta ngồi trong giếng nhìn trời.
Trong ba người, nữ tử duy nhất khẽ thở dài.
Hai người khác ánh mắt lấp lánh, sau đó cũng hóa thành thở dài.
Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, bọn họ đến hôm nay mới chính thức hiểu đạo lý này.
Trong thiên không, Lâm Tuyết Ý cùng với mấy Kim Bào trưởng lão, cũng có chút trợn mắt há hốc mồm.
- Lợi hại, đúng là lợi hại, Tướng Tinh Điện không ngờ có thiên tài như vậy, nhìn tuổi tác thì cũng chỉ hơn hai mươi nhỉ?
Một Kim Bào trưởng lão cảm thán, đầy hâm mộ.
Kỳ thật tuổi thực tế của Lục Minh là chưa đến mười tám, chỉ là mang mặt nạ dịch dung, nhìn mới giống bộ dạng hơn hai mươi.
- Chưởng pháp Địa cấp cấp độ thứ hai, Hỏa Chi Thế đại thành, Phong Chi Thế tiểu thành, chân khí vô cùng hùng hậu, thiên tài, thiên tài chân chính.
Trong mắt Lâm Tuyết Ý lấp lánh tinh quang, cho dù lúc trước hắn đã đánh giá cao Lục Minh, lúc này vẫn liên tục cảm thán.
- Thiên Vân đại ca uy vũ, Thiên Vân đại ca vô địch.
Lúc này Minh Phong mới có phản ứng, kích động hét to.
Lúc này, khói bụi tan hết, mọi người nhìn thấy, trên mặt đất xuất hiện sáu hố to, sáu thiên tài của Thập Phương Kiếm Phái, nằm trong hố không nhúc nhích, cả người đều là máu.
Tuy còn khí tức, vẫn chưa chết, nhưng xương cốt toàn thân không biết đã gãy bao nhiêu đoạn, không có một hai tháng điều dưỡng thì đừng hòng chữa lành.
- Thiên tài gì? Chẳng qua cũng thế mà thôi,
Lục Minh thản nhiên liếc đám người Võ Khuê một cái, nói.
Mấy người Võ Khuê tức tới thiếu chút nữa lại phun ra một ngụm máu tươi.
Nếu không phải bị thương quá nặng, bọn họ đã hét lên rồi.
Tức quá, hối hận quá.
Đoạn thời gian này, bọn họ càn quét rất nhiều thiên tài của Huyền Nguyên Kiếm Phái, Tướng Tinh Điện, Xích Tiêu Cốc, khí thế như cầu vồng, đẩy uy tín Thập Phương Kiếm Phái lên đỉnh phong.
Nhưng hiện tại, sáu người bọn họ, bị Lục Minh một chưởng đánh bại, nếu truyền ra, quả thực chính là chuyện cười.
Đối với uy tín của Thập Phương Kiếm Phái, tuyệt đối là một đả kích to lớn, nỗ lực của bọn họ trong đoạn thời gian này, chẳng khác nào là đã hóa thành hư ảo dưới một chưởng của Lục Minh.
- Ha ha, tốt.
Trên bầu trời, một Kim Bào trưởng lão cười to.
Lục Minh thản nhiên liếc đám người Võ Khuê một cái, không động thủ nữa, xoay người rời đi.
Mấy người Minh Thành vội vàng đuổi theo.
Toàn trường, vô số nhãn quang cũng di động theo Lục Minh, nhìn bóng lưng Lục Minh đi xa.
Đây là một đạo bóng lưng cao ngạo, kiên nghị, bất khuất.
Trên bầu trời, Lâm Tuyết Ý nhìn bóng lưng của Lục Minh, tâm thần đại chấn.
Trong mắt hắn, bóng lưng của Thiên Vân, trùng khớp với một bóng lưng trẻ tuổi khác.
- Lục Minh.
Lâm Tuyết Ý nói thầm trong miệng, trong mắt tinh quang bắn ra bốn phía, một lúc sau, hóa thành một tiếng thở dài.
Trong tiếng thở dài này bao hàm một tia hối hận.
- Có lẽ, lựa chọn của ta là sai rồi.
Lâm Tuyết Ý thầm thở dài.
...
Tướng Tinh Điện, phòng của Lục Minh.
Lục Minh khoanh chân ngồi trên giường.
- Hiện giờ, tu vi của ta, cách Đại Võ Sư cửu trọng đã rất gần, phải mau chóng đột phá Đại Võ Sư cửu trọng, như vậy, có thể luyện hóa Luyện Huyết Đan, đề thăng nội tình của huyết mạch thứ hai, chuẩn bị cho giác tỉnh huyết mạch thứ hai.
Lục Minh thầm suy tư.
Trước đại thọ Hoàng đế, Lục Minh bế quan ba tháng ở Địa Nguyên Động.
Một tháng trước, luyện hóa một trăm viên yêu đan, tu vi đã tới Đại Võ Sư thất trọng đỉnh phong.
Hai tháng về sau, tu vi thành công đột phá, đạt tới Đại Võ Sư bát trọng.
Một tháng gần đây, hắn lại luyện hóa một trăm viên yêu đan của yêu thú cấp ba cửu trọng, tu vi thành công tiến vào Đại Võ Sư bát trọng đỉnh phong.
Với tu vi hiện giờ của hắn, lại thêm đã đến cấp độ thứ hai của Tam Đạo Chưởng, cùng với Hỏa Chi Thế đột phá đến đại thành, một chưởng đánh bại đám người Võ Khuê cũng l bình thường.
Chuyện đánh bại đám người Võ Khuê, căn bản không được hắn để ở trong lòng, ở trong mắt hắn, đây là một chuyện bé nhỏ không đáng kể, mục tiêu hiện tại của hắn là phải mau chóng đột phá Đại Võ Sư cửu trọng, sau đó trùng kích Võ Tông cảnh.
Lập tức, Lục Minh bắt đầu tu luyện.
Phút chốc, lại trôi qua ba tiếng.
Lúc này, Lục Minh đột nhiên mở mắt.
Bởi vì, hắn cảm thấy một cỗ sát cơ đáng sợ đã bao phủ hắn, đồng thời, một cỗ cảm giác cực kỳ nguy hiểm sinh ra, khiến tim hắn hơi run run, lông tóc toàn thân lại dựng đứng.
- Không tốt.
Không có thời gian suy nghĩ, không hề do dự, Lục Minh phóng lên cao, trực tiếp lao tới trần nhà.
Xoẹt.
Lúc này, một tiếng xé gió khủng bố vang lên, một đạo kiếm quang đến trăm mét, vô cùng rực rỡ, chém tới ký túc xá của Lục Minh.
Ầm!
Ký túc xá của Lục Minh, bao gồm cả phòng khác ở trước sau trên dưới, đột nhiên nổ tung, đá vụn, gỗ vụn bắn ra bốn phía.
Cả một tầng bị bổ thành hai nửa.
Lục Minh từ trong gỗ vụn phóng lên cao.
- Thiên Vân, chết đi.
Một tiếng quát lạnh, Lục Minh nhìn thấy, trong thiên không, có hai thanh niên, đạp không mà đến.
Xoẹt.
Thanh niên áo vàng trong đó chém ra một kiếm, lại một đạo kiếm quang khủng bố, chém xuống Lục Minh.
Tốc độ của kiếm quang nhanh tới bất khả tư nghị, trong nháy mắt đã tới trước người Lục Minh.
- Cổ thuẫn.
Lục Minh gầm khẽ, ở trước người hắn, liên tục có thuẫn bài cổ xưa bốn mặt ngưng tụ ra.
Thuẫn bài bốn phía trước sau chồng nhau, cản ở trước người Lục Minh.
Ầm!
Kiếm quang chém lên thuẫn bài, thuẫn bài phát ra chấn động kịch liệt, sau đó, thuẫn bài đầu tiên ầm ầm nổ tung, sau đó, là tấm thứ hai, thứ ba...
Chỉ một cái hô hấp, thuẫn bài bốn mặt toàn bộ nổ tung.
Nhưng chính là thời gian một hơi thở, Lục Minh bạo phát huyết mạch, Thôn phệ chi lực cường đại trải rộng toàn thân, đồng thời thân thể điên cuồng lui về phía sau, lấy ra Trấn Yêu Thương chắn ở trước người.
Keng.
Kiếm quang chém vào Trấn Yêu Thương, toàn thân Lục Minh run lên, giống như bị một ngọn núi lớn đụng trúng, thân thể như đạn pháo bay xuống đất.