Kỳ thật bọn họ không muốn cười, chỉ là lời này của Lục Minh thật sự khiến bọn họ không nhịn được.
Đặc biệt là Minh Phong, hắn cười tới chảy cả nước mắt.
Ngay cả đệ tử khác của Thập Phương Kiếm Phái, cũng có người không nhịn được mà cười ra tiếng.
Mặt Võ Khuê trương như gan lợn, mắt lập tức đỏ rực, tức tới toàn thân run run, giận dữ hét:
- Tên khốn khiếp, chết cho ta.
Ầm!
Võ Khuê đánh một quyền về phía Lục Minh, quyền kình ngưng tụ ra một ngọn núi lớn, uy lực kinh người.
Lục Minh cười lạnh, không hề nhượng bộ, cũng đánh ra một quyền.
Quyền đầu của Lục Minh, nện lên núi lớn Võ Khuê đánh ra, một màn khiến người ta trợn trừng mắt xuất hiện, núi lớn nổ tung, bị một quyền của Lục Minh đập nát.
Võ Khuê lui liền bảy tám bước, quyền đầu không ngừng run rẩy.
Người xem ở xung quanh hít một hơi lạnh.
Lục Minh không ngờ một quyền đánh lui Võ Khuê, sao có thể như vậy được?
Thực lực vừa rồi Võ Khuê thể hiện ra vô cùng kinh người, lực ép rất nhiều cao thủ của Huyền Nguyên Kiếm Phái, quả thực là tồn tại vô địch ở cảnh giới Đại Võ Sư, hiện tại không ngờ bị Lục Minh một quyền đánh lui?
Mấy tháng trước, tuy Lục Minh ở Đấu Võ Trường Đế Thiên biểu hiện ra chiến lực vô cùng cường đại, có thể vượt hai cấp giành được thập liên thắng, vô cùng khủng bố.
Nhưng tu vi của hắn, chỉ là Đại Võ Sư lục trọng mà thôi.
Mà Võ Khuê chính là Đại Võ Sư cửu trọng đỉnh phong, hơn nữa là thiên tài tuyệt thế.
Trước một quyền này, không ai cảm thấy Lục Minh có thể đánh với Võ Khuê một trận, nhưng sự thực lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.
- Đáng chết.
Võ Khuê gầm lên, khí tức toàn thân càng khiếp người hơn, giống như một con hùng sư nổi giận.
- Kêu la cái gì? Ngươi quá yếu, Thập Phương Kiếm Phái không phải còn có mấy người mạnh hơn ngươi à? Cùng lên đi, ta không có nhiều thời gian để chơi với các ngươi, muốn xuất thủ thì nhanh lên một chút, cùng tiến lên đi.
Ánh mắt Lục Minh quét qua đệ tử khác của Thập Phương Kiếm Phái, thản nhiên nói.
- Gì cơ? Gì cơ?
Đệ tử của Thập Phương Kiếm Phái ngây ra.
Người xem xung quanh cũng ngây ra.
Lục Minh không ngờ muốn khiêu chiến toàn bộ cao thủ của Thập Phương Kiếm Phái, hắn điên rồi à?
Trong thiên không, trong mắt Lâm Tuyết Ý tinh quang lấp lánh, nhìn chằm chằm Lục Minh.
- Người thanh niên này, thực lực không tồi, nhưng quá coi thường thiên tài của Thập Phương Kiếm Phái.
Một Kim Bào trưởng lão lắc đầu nói.
- Không phải xem thường thiên tài của Thập Phương Kiếm Phái, mà là người thanh niên này có tự tin như vậy.
Lâm Tuyết Ý nói.
- Có tự tin? Ý của Chưởng môn, chẳng lẽ tiểu gia hỏa này khiêu chiến rất nhiều cao thủ của Thập Phương Kiếm Phái mà vẫn có thể thắng à? Sao có thể như vậy được? Cho dù Thu Trường Không khi ở Đại Võ Sư cảnh, cũng không mạnh như vậy?
Kim Bào trưởng lão đó nói.
- Còn chưa đánh, ai biết được?
Lâm Tuyết Ý lộ ra nụ cười thản nhiên.
Mấy Kim Bào trưởng lão khác có chút kinh nghi bất định.
- Cuồng vọng, quá cuồng vọng.
- Hắn đây là đang tự tìm chết.
- Giết hắn.
Rất nhiều đệ tử của Thập Phương Kiếm Phái gầm lên.
- Thiên Vân, ngươi đã có tự tin như vậy, vậy đừng trách chúng ta dùng nhiều để thắng, chúng ta cùng ra tay.
Một thanh niên anh khí bừng bừng lạnh lùng nói, bước ra một bước, xuất hiện ở bên cạnh Lục Minh, thoát khỏi thành thế góc với Võ Khuê.
Ầm!
Sau đó, từ trên người thanh niên này bộc phát ra một cỗ khí tức cực kỳ kinh người, sau đó, huyết mạch hình dạng một thanh chiến đao hiện lên.
Không nghi ngờ gì nữa, cũng là huyết mạch đặc thù.
Huyết mạch vừa ra, một đạo đao mang kinh thiên xộc thẳng lên trời, khí tức còn khủng bố hơn Võ Khuê.
Lập tức, thân hình chớp động, lại có bốn đạo thân hình xuất hiện xung quanh Lục Minh, bao vây Lục Minh.
Bốn người bọn họ, trên đỉnh đầu mỗi người đều có huyết mạch bồng bềnh, có hai người là huyết mạch đặc thù, hai người còn lại, tuy không phải huyết mạch đặc thù, nhưng cũng là cực kỳ cường đại.
Mỗi một khí tức đều cường đại khủng bố, mỗi một người khí tức đều mạnh hơn Võ Khuê.
Mấy thiên tài huyết mạch đặc thù của Huyền Nguyên Kiếm Phái, sắc mặt tái nhợt, không hề có màu máu, trong ánh mắt đầy vẻ suy sụp.
Người xem xung quanh đều khiếp sợ tới trợn tròn mắt.
Lúc trước Võ Khuê nói trong Thập Phương Kiếm Phái còn có năm người mạnh hơn hắn, khiến người khác không tin, cho rằng Võ Khuê là cố ý nâng Thập Phương Kiếm Phái lên.
Nhưng hiện tại, bọn họ biết rồi, những gì Võ Khuê nói đều là thật.
Thập Phương Kiếm Phái thật sự có năm thiên tài, mạnh hơn Võ Khuê.
Thế này quá kinh người rồi, vô số người cảm thấy khiếp sợ trước thực lực của Thập Phương Kiếm Phái.
- Thiên tài như vậy, một người cũng đủ để càn quét thiên tài cùng cấp, huống chi là sáu.
- Thiên Vân xong rồi, hôm nay phải chết ở đây rồi, đáng tiếc cho một thiên tài, cho thêm thời gian, nhất định không yếu hơn Lục Kiệt.
Mọi người liên tục cảm thán.
- Động thủ.
Lúc này, sáu thiên tài tuyệt thế, đồng loạt động thủ.
Ầm! Ầm!
Sáu đạo công kích khác nhau, từ phương vị khác nhau giết tới Lục Minh.
Mỗi một đạo đều vô cùng khủng bố, mỗi một đạo đều bức thẳng tới uy lực Võ Tông nhất trọng.
Đại Võ Sư và Võ Tông, đó là hai cảnh giới lớn hoàn toàn khác nhau, chênh lệch to lớn, giống như trời và đất.
Cực ít có người có thể ở Đại Võ Sư cảnh có chiến lực chống lại Võ Tông nhất trọng.
Hiện tại, sáu người này của Thập Phương Kiếm Phái, đều có thực lực tương đương với Võ Tông nhất trọng, không cần nghĩ cũng biết, là khủng bố cỡ nào.
- Phong, hỏa.
Lục Minh nói khẽ, tay phải tóm vào hư không, một cây trường thương ngưng tụ ra, trên trường thương, dung nhập Phong Hỏa Chi Thế.
Ầm!
Lập tức, hai chân Lục Minh hơi cong lại, đột nhiên dùng sức, mặt đất dưới chân hắn vỡ ra một cái lỗ lớn, giống như mạng nhện nứt toác ra, thân thể của Lục Minh, giống như một viên đạn pháo phóng lên cao, trường thương đâm về phía trước, phát ra tiếng rít khủng bố.
Ầm!
Công kích sáu người liên thủ đánh ra, bị một thương của Lục Minh đánh ra một lỗ thủng, Lục Minh bay lên cao.
- Xông lên, bao vây hắn.
Một thiên tài của Thập Phương Kiếm Phái hét to, sau đó tiếng xé gió vang lên, sáu đạo thân ảnh từ dưới mặt đất bắn lên, lao thẳng lên cao mấy trăm mét.
- Nhân Đạo Chưởng.
Lục Minh nói thầm, một chưởng đánh xuống phía dưới.
Vù!
Trong thiên địa, linh khí điên cuồng phun trào, hội tụ về phía Lục Minh, một chưởng ấn to lớn hiện lên trong không trung, trên bàn tay, đường nét rõ ràng, giống như chân thực.
Chưởng ấn to lớn, ầm ầm đánh xuống phía dưới, nơi chưởng ấn đi qua, không khí không ngừng nổ tung, cực kỳ khủng bố.
- Không tốt, liên thủ chống đỡ.
Sắc mặt sáu người bên Thập Phương Kiếm Phái đại biến, phát ra tiếng hét kinh hãi, sáu người dốc hết toàn lực, lập tức, sáu đạo công kích khủng bố, hội tụ cùng một chỗ, đánh tới chưởng ấn to lớn.
- Trấn áp cho ta.
Trong mắt Lục Minh lóe lên tinh quang, quát khẽ một tiếng.
Ầm!
Chưởng ấn va chạm với công kích của sáu người, kình khí thổi quét, hình thành sóng xung kích đáng sợ, tỏa ra bốn phương tám hướng.
- Không tốt.
Phía dưới, sắc mặt đám người đại biến, bỏ chạy tứ tán.
Mặt đất bị kình khí thổi quét, nổ ra từng hố to.
Lập tức, một tiếng nổ kinh thiên vang lên, công kích liên thủ của sáu người bên Thập Phương Kiếm Phái bị chưởng ấn đánh cho vỡ nát, chưởng ấn không ngừng lại, tiếp tục ép xuống.
- Tại sao lại như vậy?
Võ Khuê gầm lên.
Sáu thiên tài của Thập Phương Kiếm Phái muốn đào tẩu, nhưng bọn họ đã ở dưới sự bao phủ của Nhân Đạo Chưởng, khó có thể thoát đi.