- Trảm.
Thanh niên của Huyền Nguyên Kiếm Phái hét lớn, chiến phủ trong tay chém xuống.
Trong chiến phủ, kèm theo thế đáng sợ.
Hiển nhiên, những thiên tài đứng ở đỉnh phong Đại Võ Sư này, đều lĩnh ngộ thế, hơn nữa hỏa hậu còn không yếu.
- Chút tài mọn.
Võ Khuê cười lạnh, đánh ra một quyền, một đạo quyền kình đáng sợ đánh lên trên chiến phủ.
Một tiếng nổ vang lên, thân hình thanh niên cầm chiến phủ hơi lui một chút.
- Đáng giận, nổ cho ta.
Thanh niên cầm Chiến phủ gầm lên, trên đỉnh đầu bồng bềnh một thanh chiến phủ cổ xưa, trên chiến phủ, có sáu đạo mạch luân màu đỏ.
Đây là huyết mạch đặc thù của hắn.
Chiến phủ chấn động, dung hợp với thanh niên, khiến khí thế của hắn đại thịnh.
- Liệt Thiên Trảm.
Thanh niên đó thét dài, chém ra một búa.
Một búa này có thể phá được núi, có thể xé trời, uy lực mạnh hơn một búa vừa rồi khoảng gấp đôi.
Vù!
Lúc này, trên người Võ Khuê cũng có huyết quang lóe lên, sau đó, một tòa núi lớn thương mang xuất hiện trên đỉnh đầu hắn.
Núi lớn cổ xưa, như ma sơn man hoang thái cổ.
Huyết mạch của Võ Khuê, không ngờ là một ngọn núi lớn, không nghi ngờ gì nữa, đây cũng là huyết mạch đặc thù.
- Kỳ diệu quá, huyết mạch của Võ Khuê không ngờ là một ngọn núi lớn, lúc trước chưa nhìn thấy hắn dùng.
Có người nói to.
- Trấn Ngục Ma Sơn.
Võ Khuê gầm lên, đánh ra một quyền, quyền kình khủng bố, hóa thành một tòa ma sơn thương mang, trấn áp về phía thanh niên cầm chiến phủ.
- Bổ ra cho ai nấy.
Thanh niên cầm chiến phủ hét lớn, chiến phủ chém lên trên núi lớn.
Ầm.
Một tiếng chấn động kịch liệt, núi lớn không bị bổ ra, ngược lại là thanh niên cầm chiến phủ toàn thân run rẩy, thân thể bị núi lớn trấn áp, nện xuống đất.
Một tiếng hét thảm vang lên, huyết nhục văng khắp nơi, thanh niên cầm chiến phủ không ngờ trực tiếp bị núi lớn ép thành thịt nát.
Một thiên tài huyết mạch đặc thù cứ vậy bị kích sát.
- Hừ, huyết mạch đặc thù, ẩn chứa bí mật cổ xưa huyền diệu, chỉ có từ trong đó lĩnh ngộ ra bí thuật thần thông huyền diệu, mới có thể phát huy ra uy lực của huyết mạch đặc thù đến cực hạn.
- Một phế vật chỉ có thể vận dụng huyết mạch đặc thù để lĩnh ngộ thế, tu luyện võ kỹ, ở lại trên đời có ích lợi gì.
Thanh âm trào phúng của Võ Khuê vang lên.
Sắc mặt mấy thanh niên còn lại của Huyền Nguyên Kiếm Phái vô cùng khó coi.
- Hiện tại, các ngươi ai ra sân.
Võ Khuê nhìn về phía mấy người còn lại.
Cảnh giới Đại Võ Sư, thời gian huyết mạch bạo phát đề thăng tới mười phút, đã có thể chống đỡ cho chiến đấu thời gian dài.
Mấy người còn lại của Huyền Nguyên Kiếm Phái nhìn nhau, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
Trong nhất thời không ai ra sân.
- Sao? Không dám ra à, đúng là một đám phế vật, đây là thực lực của Huyền Nguyên Kiếm Phái các ngươi sao? Đúng là khiến người ta thất vọng, ta nói với các ngươi nhé, ở Thập Phương Kiếm Phái, mạnh hơn ta còn có năm người.
Võ Khuê cười lạnh nói.
- Gì cơ? Còn có năm người? Không thể.
Có người hét lớn.
Lời này của Võ Khuê khiến toàn trường đều cả kinh.
Vốn mọi người cho rằng, với thực lực của Võ Khuê, ở trong Thập Phương Kiếm Phái, tuyệt đối là thực lực đứng đầu, thậm chí có khả năng là người mạnh nhất ở cảnh giới Đại Võ Sư của Thập Phương Kiếm Phái.
Nhưng hiện tại Võ Khuê lại nói, ở Thập Phương Kiếm Phái mạnh hơn hắn, còn có năm người, sao có thể như vậy được?
Nếu là thật, vậy quá khủng bố rồi?
- Ha ha, Huyền Nguyên Kiếm Phái các ngươi, ngay cả người xếp thứ sáu như ta cũng không đánh lại, theo ta thấy, dứt khoát rời khỏi ngũ đại tông môn đi.
Võ Khuê tiếp tục trào phúng.
- Đáng giận, để ta đến đánh với ngươi.
Trong ba người còn lại của Huyền Nguyên Kiếm Phái, một thanh niên lưng đeo chiến kiếm đi ra.
Không có gì có thể nói, đại chiến trực tiếp bạo phát, đáng tiếc, Võ Khuê thật sự quá cường đại, huyết mạch của thanh niên đeo chiến kiếm là một thanh chiến kiếm cổ xưa, thực lực mạnh hơn thanh niên cầm chiến phủ lúc trước một đoạn, nhưng vẫn không địch lại Võ Khuê.
Đại chiến hơn ba mươi chiêu, thanh niên đeo chiến kiếm bị Võ Khuê dùng núi lớn chấn cho há miệng ho ra máu, nếu không phải thực lực của hắn cường đại, chỉ sợ cũng bị trấn áp thành thịt nát.
Huyền Nguyên Kiếm Phái lại thua một người.
- Ha ha ha, còn ai nữa? Nhanh đi lên đánh một trận.
Võ Khuê cười vô cùng kiêu ngạo.
Mà hai người còn lại của Huyền Nguyên Kiếm Phái, sắc mặt vô cùng khó coi.
Thực lực của bọn họ, còn không bằng thanh niên đeo chiến kiếm, đi lên chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi, thậm chí có khả năng sẽ mất mạng.
Nhưng, Đại Võ Sư cảnh trong Huyền Nguyên Kiếm Phái, bọn họ đã là người mạnh nhất.
- Còn ai lên nữa? Chẳng lẽ ngay cả chiến cũng không dám chiến sao? Đúng là một đám phế vật.
Võ Khuê cười to.
Trong đám người, Lục Minh lạnh lùng nhìn, không có ý xuất thủ.
Huyền Nguyên Kiếm Phái thua, có liên quan gì tới hắn? Hắn cũng không có hứng thú xuất thủ.
Trên bầu trời, trong tầng mây, Chưởng môn Huyền Nguyên Kiếm Phái Lâm Tuyết Ý và mấy Kim Bào trưởng lão đứng đó, sắc mặt âm trầm nhìn phía dưới.
- Không ngờ, Thập Phương Kiếm Phái trong những năm này, âm thầm bồi dưỡng nhiều thiên tài tuyệt thế như vậy, Võ Khuê này, đã từ trong huyết mạch của hắn, lĩnh ngộ được một chút bí thuật, huyết mạch đặc thù bình thường, căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Một Kim Bào trưởng lão cảm thán.
- Đáng tiếc, Đoan Mộc Lân đột phá Võ Tông cảnh, nếu vẫn đang ở Đại Võ Sư cảnh, nhất định có thể đánh bại hắn.
Kim Bào trưởng lão còn lại nói.
Sau đó, đều trầm mặc, hiện giờ, bại cục đã định, bọn họ phải suy nghĩ, chính là làm thế nào tận lực giảm bớt sức ảnh hưởng.
- Võ Khuê sư đệ, xem ra bọn họ đã không dám lên rồi, ài, đúng là thất vọng, vốn hôm nay đến, còn tưởng rằng sẽ có một đối thủ tốt.
Đệ tử khác của Thập Phương Kiếm Phái thở dài nói.
- Huyền Nguyên Kiếm Phái các ngươi, tốt nhất là sớm rời khỏi rời khỏi hàng ngũ ngũ đại tông môn đi, để tránh lại mất mặt xấu hổ, ha ha.
Võ Khuê cười to.
Trong đám người, Lục Minh cười lắc đầu, muốn đi ra ngoài.
- Thiên Vân, là ngươi? Đứng lại cho ta!
Lúc này, đột nhiên vang lên một tiếng quát.
Lục Minh sửng sốt, dừng chân, xoay người lại nhìn.
Một đệ tử của Thập Phương Kiếm Phái, vẻ mặt âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lục Minh.
Rất rõ ràng, đệ tử của Thập Phương Kiếm Phái này lúc trước đã từng gặp hắn, lúc này nhận ra hắn.
Bên cạnh Lục Minh, người khác đều hoảng hốt, bỗng dưng thối lui về phía sau, chung quanh Lục Minh, lập tức chỉ còn lại ba huynh muội Minh Thành.
- Hắn chính là Thiên Vân?
Ánh mắt Võ Khuê hướng về phía Lục Minh.
- Đúng vậy, người này chính là Thiên Vân, nhiều lần đối nghịch với Thập Phương Kiếm Phái ta, quả thực là tội đáng chết vạn lần.
Thanh niên nhận ra Lục Minh tràn ngập sát cơ nói.
- Đoạn thời gian này, có sư huynh khác đi tìm hắn, nhưng hắn đều giống như rùa đen rút đầu trốn đi, hôm nay cuối cùng cũng bị ta nhìn thấy.
Thanh niên đó bổ sung.
- Trốn đi?
Lục Minh có chút không biết phải nói gì, hắn chỉ bế quan tu luyện mà thôi, trốn đi lúc nào chứ.
- Cũng tốt, vậy thuận tay giải quyết.
Võ Khuê cười lãnh khốc, bước về phía Lục Minh, lạnh lùng nhìn Lục Minh, nói:
- Thiên Vân phải không? Ngươi chắc biết, ngươi đã phạm phải tội lớn, là tội không thể tha, như vậy đi, cho ngươi một cơ hội, tự sát đi, như vậy ta có thể làm chủ, lưu lại cho ngươi toàn thây.
Võ Khuê chắp tay sau lưng, biểu cảm cao cao tại thượng.
Lục Minh ngây đơ rồi, cảm giác tự ngã của vị lão huynh này cũng quá tốt rồi, mở miệng là bảo hắn tự sát?
- Đầu ngươi hỏng chỗ nào thế, hay là mẹ ngươi khi sinh ngươi ra không cẩn thận kẹp dẹt đầu ngươi.
Lục Minh nhìn chằm chằm Võ Khuê, gằn từng chữ.
Phì.
Lời này vừa được nói ra, người xem ở xung quanh lập tức không nhịn xuống, cười xì một tiếng.