- Ngươi xem tiếp đi.
Lục Minh cười, sau đó thân hình khẽ động, đi xuống Lạc Nhật Phong.
Hắn tới, không phải xem thắng bại giữa Lục Kiệt, mà là xem thực lực của bọn họ.
Hiện tại, trong lòng hắn đã nắm được đại khái thực lực của Liệt Nhật Lục Kiệt, không cần thiết phải xem tiếp.
Liệt Nhật Lục Kiệt, ai thắng ai thua, hắn không hề quan tâm.
Triển khai thân hình, Lục Minh giống như một cơn gió, rất nhanh liền trở về ký túc xá.
Ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện hình ảnh Liệt Nhật Lục Kiệt đại chiến.
Thực lực của Lục Kiệt, hắn đã nắm được đại khái.
Phong Vô Kị, Lăng Diễm Xích, Quan Hồng, Thu Trường Liệt, tu vi của bọn họ, toàn bộ đều ở Võ Tông tam trọng đỉnh phong, nhưng chiến lực, lại cực kỳ khủng bố, ít nhất cũng có chiến lực Võ Tông ngũ trọng.
Phải biết rằng, đó là Võ Tông.
Võ đạo cảnh giới càng cao, vượt cấp mà chiến lại càng khó.
Võ Tông cảnh, có thể vượt một cấp mà chiến, đã là thiên tài tuyệt thế, càng đừng nói là hai cấp.
Mà sở dĩ Quan Hồng, Thu Trường Liệt có thể thắng, chẳng qua là thế hoặc là võ kỹ, mạnh hơn một bậc mà thôi.
- Liệt Nhật Lục Kiệt, quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ mới hai mươi mấy tuổi, rất nhiều tông sư thế hệ trước đều không phải là đối thủ của bọn họ.
Lục Minh thầm nghĩ.
Có điều trong mắt Lục Minh, không hề có vẻ nản lòng, ngược lại là liệt diễm bốc cháy hừng hực.
Tuy Liệt Nhật Lục Kiệt mạnh, nhưng hắn có tự tin, không cần bao lâu, có thể bắt kịp, thậm chí vượt qua bọn họ.
Suy tư một chút, Lục Minh ra khỏi Tướng Tinh Điện, lại tới Bách Bảo Các, dùng toàn bộ bốn mươi vạn viên linh tinh cuối cùng trên người mua yêu đan cấp ba cửu trọng, vừa hay được một trăm viên.
Mua xong yêu đan, Lục Minh chui vào trong Thần Phong Cốc.
Tu luyện gian khổ tiếp tục tiến hành.
Mỗi một ngày, Lục Minh đều có thu hoạch, bất kể là tu vi hay là võ kỹ, cũng hoặc là 'Thế', đều có tiến bộ.
Thời gian vội vàng, phút chốc lại qua một tháng, một trăm viên yêu đan, đã toàn bộ bị Lục Minh luyện hóa, lúc này, hắn mới ra khỏi Thần Phong Cốc.
Hắn trở lại ký túc xá, cũng không đi vào, mà là bước về phía ký túc xá của Minh Phong.
Hắn muốn tìm Minh Phong hỏi thăm tình thế của Hoàng Đô trong một tháng này.
Hắn có một loại dự cảm rằng một tháng này, Hoàng Đô sẽ không bình tĩnh, khẳng định có rất nhiều chuyện phát sinh.
Đi tới ký túc xá của Minh Phong, lại phát hiện, Minh Phong không ở đây.
- Chẳng lẽ là ở chỗ Minh Thành?
Trong lòng khẽ động, Lục Minh đi đến ký túc xá của Minh Thành.
Hiện giờ Minh Thành đã sớm thay thế vị trí Thập Đại Cao Thủ của Bạch Xích Ngoại Điện lúc trước, nơi ở là một tòa viện lạc.
Tới ký túc xá của Minh Thành, quả nhiên phát hiện Minh Phong, Minh Châu, đều ở đây đang cùng Minh Thành ngồi trên ghế đá trong sân trò chuyện.
- Thiên Vân đại ca, ngươi xuất quan rồi à?
Nhìn thấy Lục Minh, Minh Phong cười hì hì nói.
- Lục Minh, người khác nói ta là một võ phong tử, ta thấy ngươi mới là võ phong tử chân chính, lúc này, không ngờ ngươi còn có thể an tâm bế quan.
Minh Thành cười nói.
- Ồ? Sao ta không thể an tâm bế quan? Đoạn thời gian này, Hoàng Đô có đại sự phát sinh không?
Lục Minh cười hỏi.
- Đương nhiên, đoạn thời gian này, Hoàng Đô quả thực là gió nổi mây phun.
Minh Thành nói:
- Một tháng trước, Liệt Nhật Lục Kiệt quyết đấu, Phong Vô Kị và Lăng Diễm Xích chiến bại, mà Thượng Quan Lượng và Tả Luyện quyết đấu, đại chiến ngàn chiêu, không phân thắng bại, nhưng chuyện này, không bình ổn như vậy, vài ngày sau, giữa đệ tử cấp Hoàng Kim của các đại tông môn lại bạo phát quyết đấu, vô cùng kịch liệt, nhưng Thập Phương Kiếm Phái vô cùng cường đại, quyết đấu giữa đệ tử cấp Hoàng Kim, Thập Phương Kiếm Phái cũng chiếm hết thượng phong.
- Khoảng mười ngày trước, Thập Phương Kiếm Phái lại phái ra võ giả Đại Võ Sư cửu trọng, khiêu chiến võ giả Đại Võ Sư cửu trọng của ba phía Huyền Nguyên Kiếm Phái, Xích Tiêu Cốc, Tướng Tinh Điện, Tướng Tinh Điện thảm bại đầu tiên, một nhóm người mạnh nhất trong điện bị một đệ tử của Thập Phương Kiếm Phái càn quét, không có sức hoàn thủ.
- Sau đó, Xích Tiêu Cốc và Huyền Nguyên Kiếm Phái, cũng gặp phải thảm bại, đệ tử Thập Phương Kiếm Phái phái ra thật sự quá mạnh, ở Đại Võ Sư cảnh, quả thực là vô địch, những đệ tử trên Bạch Ngân Bảng của Huyền Nguyên Kiếm Phái cơ hồ hoàn thua.
Minh Thành kể sự tình đại khái lại sự việc.
Lục Minh cũng thầm kinh ngạc, một tháng này, chuyện phát sinh ở Hoàng Đô đúng là quá nhiều.
- Một tháng này, thanh danh của Thập Phương Kiếm Phái giống như mặt trời ban trưa, mà Huyền Nguyên Kiếm Phái, Xích Tiêu Cốc, thanh danh giảm mạnh, đặc biệt là hoàng thất, bị chèn ép rất căng, nghe nói, Huyền Nguyên Kiếm Phái đã triệu tập thiên tài huyết mạch đặc thù trong Kỳ Lân Viện tới, muốn quyết phân cao thấp với thiên tài của Thập Phương Kiếm Phái.
Minh Thành nói.
- Đại ca, trong thiên tài Đại Võ Sư cửu trọng lần này xuất thủ của Thập Phương Kiếm Phái, có huyết mạch đặc thù, nếu thiên tài huyết mạch đặc thù của Huyền Nguyên Kiếm Phái hoặc là Xích Tiêu Cốc tới, có lẽ có thể đánh một trận.
Mắt Minh Châu lấp lánh sáng, nói.
- Khó nói lắm, ta nghe nói, trong cảnh giới Đại Võ Sư của Thập Phương Kiếm Phái, một số người mạnh nhất vẫn chưa xuất thủ.
Minh Thành nói.
- Không thể nào?
Minh Thành và Minh Phong cứng lưỡi không thôi.
- Minh Thành, Minh Thành huynh, xảy ra đại sự rồi.
Bỗng nhiên, một thanh niên vội vã xông vào.
- Viễn, xảy ra chuyện gì?
Minh Thành nhìn về phía thanh niên này hỏi.
- Ta nghe nói thiên tài huyết mạch đặc thù của Huyền Nguyên Kiếm Phái đã đến, mà đệ tử của Thập Phương Kiếm Phái thì tới cửa khiêu chiến.
Thanh niên nói.
- Gì cơ? Nhanh vậy à, đi, chúng ta đi xem.
Minh Thành nói to, sau đó nhìn về phía Lục Minh, nói:
- Thiên Vân huynh, muốn đi cùng không?
Ánh mắt Lục Minh khẽ động, gật đầu, cùng bọn Minh Thành, tiến đến phủ đệ của Huyền Nguyên Kiếm Phái ở Hoàng Đô.
Khi bọn họ tới, phát hiện ở cửa phủ đệ của Huyền Nguyên Kiếm Phái đã vây đầy người.
Phía trước nhất là mười mấy đệ tử của Thập Phương Kiếm Phái.
Một đệ tử của Thập Phương Kiếm Phái đứng ở cửa phủ đệ của Hoàng Đô, kiêu ngạo nói to:
- Rác rưởi của Huyền Nguyên Kiếm Phái, mau lăn ra đây cho ta, thiên tài huyết mạch đặc thù gì, ta phỏng đoán, vẫn là một đám rác rưởi mà thôi.
- Ha ha ha.
Đệ tử Thập Phương Kiếm Phái khác cười to, tràn ngập khinh miệt.
Mấy đại hán thủ vệ của Huyền Nguyên Kiếm Phái, sắc mặt lại xanh mét.
- Phế vật của Huyền Nguyên Kiếm Phái, còn chưa lăn ra, có phải muốn làm rùa đen rút đầu không?
Thanh niên đứng trước nhất tiếp tục nói to.
- Thiên Vân, thanh niên này, tên là Võ Khuê, vô cùng cường đại, đoạn thời gian này, chính là dựa vào một mình hắn, cơ hồ càn quét cao thủ Đại Võ Sư cảnh của Huyền Nguyên Kiếm Phái.
Minh Thành ở bên cạnh Lục Minh nhỏ giọng.
Két.
Lúc này, cửa lớn phủ đệ của Huyền Nguyên Kiếm Phái mở ra, mấy thanh niên nam nữ đi ra.
Tổng cộng bốn người, ba nam một nữ, đều là khí tức bức người, nhìn một cái liền biết chính là nhân trung long phượng.
- Hừ, Võ Khuê, đừng tưởng rằng ngươi chiến thắng những phế vật đó của bốn đại viện thì là vô địch, lấy chúng ta ra so sánh với những phế vật đó, là sai lầm lớn nhất của ngươi.
Một thanh niên lưng đeo chiến phủ đi ra, vô cùng lạnh lùng cao ngạo nói.
Lục Minh bĩu môi, người của Kỳ Lân Viện, đúng là cùng một đức hạnh, bất kể tu vi mạnh yếu, đều là bộ dạng cao cao tại thượng.
Đương nhiên, ngoại trừ Thu Nguyệt, Lục Minh thầm bổ sung một câu ở một mình.
- Ha ha, huyết mạch đặc thù, cũng chia cao thấp, có một số huyết mạch đặc thù, đó chính là rác rưởi, theo ta thấy, các ngươi cũng không khác gì những rác rưởi đó.
Võ Khuê cười khinh miệt
- Tự tìm chết.
Thanh niên lưng đeo chiến phủ của Huyền Nguyên Kiếm Phái gầm lên một tiếng, chân khí phun trào, chiến phủ sau lưng tự động bay ra, được hắn nắm trong tay.