Sắc mặt Thu Vô Dương lập tức thay đổi.
Ba vị nhân vật cấp bá chủ liên thủ, khiến hắn cảm thấy áp lực rất mạnh.
- Lâm Tuyết Ý, các ngươi đang làm gì thế? Động thủ với Thu chưởng môn trong hoàng cung, có để hoàng thất vào mắt nữa không?
Trấn Thiên Vương hét to.
Rất nhiều người đều khinh thường, thực sự không để hoàng thất vào mắt là Thu Vô Dương, vừa rồi làm nhục hoàng thất như vậy, cũng không thấy Trấn Thiên Vương nhảy ra lên tiếng.
Hiện tại lại nhảy ra dùng danh nghĩa hoàng thất để ép đám người Lâm Tuyết Ý.
Đủ hèn hạ, đủ vô sỉ.
- Tốt, tốt, rất tốt, Lâm Tuyết Ý, Lăng Phá Thiên, chúng ta chờ xem.
Thu Vô Dương nói liền mấy chữ tốt, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, quét qua trên người đám người Xích Tiêu cốc chủ, Lâm Tuyết Ý, cuối cùng hạ xuống trên người Hoa Chính Hưng, nói:
- Hoa Chính Hưng, ngươi, tự giải quyết cho tốt.
Thanh âm lạnh lùng, ý uy hiếp rất rõ ràng.
Nói xong, vung tay lên, đạp không mà đi, rời khỏi trước.
Người khác của Thập Phương Kiếm Phái theo sát đằng sau.
- Hoàng đệ, ngươi không rõ đại thế như vậy, Hoa gia sớm muộn gì cũng sẽ bị diệt ở trong tay ngươi.
Trấn Thiên Vương nổi giận đùng đùng lườm Hoa Chính Hưng.
- Đại thế? Đầu nhập toàn bộ Hoa gia vào Thập Phương Kiếm Phái, làm nô tài cho Thập Phương Kiếm Phái mới là đại thế à?
Hoa Chính Hưng mở miệng, trào phúng nhìn Trấn Thiên Vương.
- Ngươi...
Sắc mặt Trấn Thiên Vương khó coi, sau đó hừ một tiếng, dẫn theo đám người Hoa Kiệt rời đi.
Chỉ là lúc gần đi, ánh mắt Trấn Thiên Vương nhìn lướt qua Lục Minh, khiến lông tóc toàn thân Lục Minh dựng đứng lên.
Đó là sát cơ trắng trợn.
- Bệ hạ, vậy ta cũng cáo từ trước.
Giáo chủ Thiên Sát Giáo cười nói, đứng dậy cáo từ, dẫn theo người của Thiên Sát Giáo rời đi.
Hiện trường ngũ đại tông môn, chỉ còn lại ba.
Thọ yến tiếp tục tiến hành, nhưng bất kể là Hoa Chính Hưng, hay là Chưởng môn của ba tông môn như Lâm Tuyết Ý, sắc mặt đều vô cùng ngưng trọng.
Hôm nay, Thu Vô Dương đột nhiên đề xuất sáng lập Liệt Nhật Liên Minh, hơn nữa Thiên Sát Giáo còn tán thành.
Bọn họ suy đoán, Thiên Sát Giáo hơn phân nửa đã liên hợp với Thập Phương Kiếm Phái.
Đây là đại sự không nhỏ, sự cân bằng giữa các thế lực của Liệt Nhật Đế Quốc sau này sắp sửa bị phá rồi.
Liệt Nhật Đế Quốc, sắp tiến vào thời buổi rối loạn.
Bầu không khí thọ yến rất đè nén, không bao lâu sau, ba tông môn cũng nhao nhao cáo từ rời đi.
Không lâu sau, Lục Minh cũng đứng dậy cáo từ.
- Lục Minh, việc hôm nay, ngươi cũng thấy rồi, Thập Phương Kiếm Phái quả thực là lòng muông dạ thú, vô pháp vô thiên.
Hoa Trì tiễn Lục Minh tới cửa hoàng cung, nghiến răng nghiến lợi nói.
Lục Minh vỗ vai Hoa Trì, không nhiều lời, về tới Tướng Tinh Điện.
Trở lại Tướng Tinh Điện, ngồi trên giường, Lục Minh suy nghĩ bay tán loạn, khó có thể bình tĩnh.
Một hồi thọ yến Hoàng đế hôm nay, khiến hắn đã thực sự nhìn thấy thế cục sóng ngầm của Liệt Nhật Đế Quốc.
Hắn có một loại cảm giác, Liệt Nhật Đế Quốc, đại loạn sắp buông xuống, trong tương lai không lâu, sợ rằng sẽ nổi lên bão táp khủng bố.
Mà hắn, bởi vì quan hệ bằng hữu thân nhân, đã lún sâu vào vòng xoáy, khó có thể không đếm xỉa đến.
Hiện giờ việc có thể làm, chỉ có tận lực đề thăng thực lực, không có thực lực, sẽ chỉ bị nghiền thành bột mịn trong trận bão táp này.
Hít sâu mấy hơi, điều chỉnh tốt tâm tình, bắt đầu tu luyện.
Ở nơi nào đó của Hoàng Đô, có một dãy cung điện vô cùng xa hoa, thậm chí là còn xa hoa hơn hoàng cung, nơi này là phủ đệ của Thập Phương Kiếm Phái ở Hoàng Đô.
Sâu trong cung điện, trong một gian đại điện, Thu Vô Dương ngồi ở thượng thủ, phía dưới là từng Kim Bào trưởng lão của Thập Phương Kiếm Phái.
Thu Vô Dương vỗ bàn, sắc mặt âm trầm, nói:
- Huyền Nguyên Kiếm Phái, Xích Tiêu Cốc, Quỷ Nguyệt Đao Tông, ba tông môn này, ta đã sớm biết bọn họ không đồng ý, một đám chết tiệt.
- Chưởng môn, đặc biệt là Lâm Tuyết Ý, nhằm vào Chưởng môn khắp nơi, không ngờ còn dám động thủ với Chưởng môn, đúng là không biết tự lượng sức mình.
Một Kim Bào trưởng lão nói.
- Hừ! Lâm Tuyết Ý, Huyền Nguyên Kiếm Phái, không kiêu ngạo được bao lâu nữa đâu.
Thu Vô Dương cười lạnh một tiếng.
Trầm ngâm một chút, Thu Vô Dương nói:
- Tới lúc để bọn họ biết thực lực của Thập Phương Kiếm Phái ta rồi, truyền lệnh xuống, bảo thế hệ trẻ tuổi động thủ trước, đả kích sĩ khí của bọn họ, cho bọn họ hiểu cái gọi là thiên tài của họ là không chịu nổi một kích cỡ nào.
- Vâng.
Chư vị Kim Bào trưởng lão đồng thanh dạ ran.
....
Ba ngày sau, một tin tức như mưa rền gió dữ thổi quét toàn bộ Hoàng Đô.
Thập Phương Kiếm Phái, Quan Hồng, một trong Lục Kiệt, khiêu chiến Phong Vô Kị của Huyền Nguyên Kiếm Phái, cùng với Lăng Diễm Xích của Xích Tiêu Cốc.
Địa điểm, ngọn núi cao nhất Hoàng Đô, đỉnh Lạc Nhật Phong.
Tin tức vừa truyền ra, tất cả mọi người đều điên cuồng.
Liệt Nhật Lục Kiệt, trừ Thập Phương Kiếm Phái, bốn tông môn khác, mỗi một tông môn, đều có một người.
Mà chỉ độc có Thập Phương Kiếm Phái là có hai người.
Một người là Thu Trường Không, một người khác chính là Quan Hồng.
Thu Trường Không, đứng đầu Lục Kiệt, vô cùng cường đại, lực ép năm người còn lại, không có gì phải lăn tăn.
Mà năm người còn lại, chưa bao giờ giao thủ, không ai biết ai mạnh hơn.
Hiện tại, cuối cùng cũng đối quyết sao?
Vô số người ùa tới Lạc Nhật Phong, muốn được thấy Lục Kiệt đại chiến.
Lục Minh kết thúc bế quan ba ngày, vừa ra khỏi phòng, lại thấy Minh Phong vội vã chạy đến.
- Minh Phong, có chuyện gì mà gấp như vậy?
Lục Minh hỏi.
- Thiên Vân đại ca, đi mau, tới Lạc Nhật Phong, giữa Lục Kiệt sẽ đối quyết, Quan Hồng khiêu chiến Phong Vô Kị và Lăng Diễm Xích, bọn đại ca của ta đã đến trước rồi, bảo ta tới tìm ngươi, còn không đi sẽ muộn đó.
Minh Phong thở hổn hển nói.
- Quyết đấu giữa Lục Kiệt?
Lục Minh ngẩn ra, sau đó trong mắt tinh quang lấp lánh, tóm lấy Minh Phong, bước ra một bước, đã ở ngoài năm mươi mét, chỉ nói một chữ:
- Đi.
Lục Minh tóm lấy Minh Phong, thi triển Lăng Không Bộ, tốc độ nhanh như gió, cấp tốc chạy tới Lạc Nhật Phong.
Lạc Nhật Phong, ở tây bộ Hoàng Đô.
Khi Lục Minh tới gần Lạc Nhật Phong, nhìn thấy một màn kinh người.
Bốn phương tám hướng, vô số bóng người, hội tụ thành từng hàng dài, tiến đến Lạc Nhật Phong.
Nhân số nhiều tới căn bản không thể đếm hết.
Trong đó, thậm chí còn có cường giả cảnh giới Võ Tông.
Lục Minh theo dòng người, cấp tốc tới gần Lạc Nhật Phong.
Ầm! Ầm!
Lúc này, ở đỉnh Lạc Nhật Phong, vang lên tiếng nổ khủng bố.
- Khai chiến rồi, Quan Hồng và Phong Vô Kị bắt đầu đại chiến rồi.
Có người gầm lên.
- Đi, mau đi xem.
Từng đạo thân ảnh, trèo lên Lạc Nhật Phong.
Lục Minh tóm Minh Phong, giống như không có trọng lượng, giậm lên cỏ xanh, thân ảnh bắn lên hơn trăm mét, không ngừng tới gần đỉnh núi.
Rầm rầm!
Trên đỉnh núi, tiếng nổ không ngừng, Lục Minh ngẩng đầu nhìn, thấy trên không trung đỉnh núi, có hai bóng người không ngừng trùng kích, kiếm khí kinh thiên, sóng xung kích khủng bố trùng kích ra ngoài.
Một cỗ áp lực khiến người ta hít thở không thông tràn ngập phạm vi mấy dặm.
- Chiến lực mạnh quá.
Mắt Lục Minh lóe sáng.
Với nhãn lực của hắn, tất nhiên có thể nhìn ra một người trong đó chính là Phong Vô Kị của Huyền Nguyên Kiếm Phái.
Một người khác, thân hình cao lớn, khí thế như cuồng, chiến kiếm trong tay là một thanh rộng lớn cực kỳ to rộng, chắc chính là Quan Hồng.
Tốc độ của Lục Minh cực nhanh, chỉ vài phút đã đi lên đỉnh núi.
Mà lúc này, Quan Hồng và Phong Vô Kị đã giao thủ mấy trăm chiêu.
- Phong Vô Kị, thua đi.
Quan Hồng thét dài, sau đó chém ra một đạo kiếm mang kinh thiên.