- Đương nhiên là muốn kết hợp lực lượng lại thành một khối, ta đề nghị, thành lập một Liệt Nhật Liên Minh, tất cả thế lực tông môn của Liệt Nhật Đế Quốc, đều phải gia nhập vào liên minh này, đề cử ra một Minh chủ, sau đó phát lời thề, tất cả đều nghe theo hiệu lệnh của Minh chủ này.
- Như vậy, Liệt Nhật Đế Quốc mới có thể cường thịnh, mới có thể chống đỡ ngoại địch, càng lúc càng mạnh.
Thu Vô Dương lớn tiếng nói.
- Ha ha ha, Thu Vô Dương, mục đích của ngươi cuối cùng cũng bại lộ rồi, ngươi là muốn làm Minh chủ, hiệu lệnh thiên hạ phải không?
Lâm Tuyết Ý cười to.
- Lâm Tuyết Ý, ngươi cười gì? Ta cảm thấy đề nghị này của Thu chưởng môn rất hay, hơn nữa đương kim Liệt Nhật Đế Quốc, trừ Thu chưởng môn ra, còn ai có tư cách đảm nhiệm vị trí minh chủ này?
Trấn Thiên Vương đứng dậy, lớn tiếng nói.
- Trấn Thiên Vương, lời này sai rồi, Liệt Nhật Đế Quốc, hoàng thất chính là chính thống, việc gì phải phiền như vậy, tạo ra cái Liệt Nhật Liên Minh gì đó, chúng ta trực tiếp nghe lệnh bệ hạ, không phải là được rồi sao?
Cốc chủ Xích Tiêu Cốc phản bác.
- Thế giới võ đạo, cường giả vi tôn, thứ cho ta nói thẳng, bệ hạ, hắn không có tư cách này.
Thu Vô Dương lạnh lùng nói.
Song quyền Hoa Chính Hưng đột nhiên nắm chặt lại.
Vũ nhục, đây là vũ nhục lõa lồ.
Thế này chẳng khác nào là ở trước mặt công chúng tát vào mặt Hoàng đế.
- Đáng giận đáng giận.
Trong miệng Hoa Trì phát ra tiếng gầm khẽ, toàn thân bởi vì quá dồn nén mà không ngừng run rẩy.
Một lão giả tóc trắng, hung hăng vỗ bàn, đột nhiên đứng dậy, nâng bàn tay đang run rẩy, chỉ vào Thu Vô Dương, phẫn nộ quát:
- Thu Vô Dương, ngươi đại nghịch bất đạo, dĩ hạ phạm thượng, vũ nhục bệ hạ, tội đáng chết vạn lần.
- Tội đáng chết vạn lần? Ta thấy người đáng chết là ngươi đấy.
Trong mắt Thu Vô Dương lóe lên tinh quang, hai đạo kiếm khí từ trong mắt hắn lóe lên, nhanh đến cực điểm, cơ hồ không có bất kỳ dấu hiệu nào.
Phốc.
Lão giả này bị kiếm khí xuyên thủng, thân thể già nua xuất hiện hai lỗ kiếm, không hề có máu tươi chảy ra, nhưng đã không còn bất kỳ sinh cơ nào.
- Lão sư.
Hoa Chính Hưng gầm lên một tiếng.
Lão giả này, chính là lão sư của Hoa Chính Hưng, là Đế sư, lúc này lại bị một ánh mắt của Thu Vô Dương kích sát.
- Thu Vô Dương, ngươi quá đáng rồi.
Hoa Chính Hưng tức sùi bọt mép, hầm hầm nhìn Thu Vô Dương.
Nhưng Thu Vô Dương chỉ cười khẽ, giống như vừa giết một con kiến, nói:
- Lão gia hỏa này, bụng dạ khó lường, muốn phá hoại đại kế trị quốc an bang, ta hoài nghi hắn là gian tế do đế quốc khác phái tới phá hoại Liệt Nhật Đế Quốc ta, nhân vật như vậy, tất nhiên phải sớm trảm sát.
Mấy câu nhẹ nhàng bâng quơ đã nói một Đế sư thành gian tế.
Hoa Chính Hưng, một bộ phận người của hoàng thất như Hoa Trì, trong lòng lửa giận ngút trời, vô cùng khuất nhục, nhưng lại đành bất lực.
Thực lực của Thập Phương Kiếm Phái quá mạnh.
Hoa Trì nắm chặt hai tay, bởi vì dùng sức quá độ, móng tay đâm vào thịt, máu tươi chảy ròng ròng, nhưng hắn không hề phát giác.
Lục Minh nhíu mày, vỗ lưng Hoa Trì, một đạo chân khí ùa vào trong cơ thể hắn, lúc này Hoa Trì mới chậm rãi bình tĩnh lại, nếu không sẽ bởi vì kích động quá độ mà nghẹn ra nội thương.
- Đề nghị vừa rồi của ta, các ngươi cảm thấy thế nào?
Ánh mắt Thu Vô Dương nhìn quét, hỏi.
- Ta đồng ý với kiến nghị của Thu chưởng môn.
Lúc này, Giáo chủ Thiên Sát Giáo thản nhiên cười nói.
Thiên Sát giáo chủ vừa nói ra, sắc mặt Chưởng môn của ba tông môn khác đồng loạt biến đổi.
Sao Thiên Sát Giáo có thể đáp ứng? Chẳng lẽ đã liên hợp với Thập Phương Kiếm Phái?
Nếu thực sự là như vậy, tình huống rất nghiêm trọng.
Thực lực của Thập Phương Kiếm Phái vốn đã vô cùng cường đại, nếu cộng thêm Thiên Sát Giáo, sự cân bằng của Liệt Nhật Đế Quốc sẽ bị phá vỡ.
- Ha ha, Việt huynh, đúng là hiểu lòng ta.
Thu Vô Dương cười to, sau đó nhìn về phía mấy tông môn khác.
- Thu Vô Dương, ngươi đừng nằm mơ, Huyền Nguyên Kiếm Phái ta, tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
Lâm Tuyết Ý cười lạnh nói.
- Xích Tiêu Cốc ta, cũng không phụng bồi.
- Quỷ Nguyệt Đao Tông ta cũng không hứng thú.
Tông chủ Xích Tiêu Cốc và Quỷ Nguyệt Đao Tông đều cự tuyệt.
Sắc mặt Thu Vô Dương trầm xuống, sau đó nhìn về phía Hoa Chính Hưng, nói:
- Bệ hạ, ngươi thì sao?
- Ta? Ha ha, từ lúc tổ tiên sáng lập Liệt Nhật Đế Quốc, đã được hơn hai ngàn năm lịch sử, há có thể chôn vùi cơ nghiệp mấy ngàn năm trên tay ta, xin thứ cho bổn hoàng không thể đáp ứng.
Hoa Chính Hưng lạnh lùng nói.
- Hoa Chính Hưng, ngươi phải nghĩ cho kỹ, vì Hoa gia nhất mạch ngươi, mấy vạn tính mạng, phải nghĩ cho kỹ.
Trong mắt Thu Vô Dương, sát cơ lóe lên, lạnh lùng nói.
- Thu Vô Dương, ngươi làm gì thế? Uy hiếp bệ hạ sao? Ngươi thực sự cho rằng Thập Phương Kiếm Phái là vô địch thiên hạ à?
Lâm Tuyết Ý tức sùi bọt mép, lớn tiếng quát to.
- Thập Phương Kiếm Phái ta có phải vô địch thiên hạ hay không thì không biết, nhưng diệt Huyền Nguyên Kiếm Phái ngươi thì vẫn có thể, sao? Ngươi có muốn thử không?
Thu Vô Dương lạnh lùng nói.
- Thử thì thử, xem ngươi diệt Huyền Nguyên Kiếm Phái ta thế nào.
Lâm Tuyết Ý không chút nhượng bộ, khí tức trên người tuôn ra, một đạo kiếm khí khủng bố phóng lên cao.
Trong đạo kiếm khí này, có một cỗ thế khủng bố vô biên.
- Lâm Tuyết Ý, mấy chục năm không giao thủ, hôm nay ta cũng muốn kiến thức một chút, ngươi có tiến bộ gì.
Ầm!
Theo Thu Vô Dương vừa dứt lời, trên người hắn cũng bộc phát ra khí tức cực kỳ mãnh liệt, đồng dạng, cũng có một đạo kiếm khí phóng lên cao.
Ầm!
Kiếm khí của Lâm Tuyết Ý và Thu Vô Dương, gặp nhau trong không trung, hung hăng đâm vào nhau.
Một tiếng nổ vang kinh thiên động địa, toàn bộ Hoàng Đô đều chấn động, chỗ hai đạo kiếm khí chạm nhau, hình thành một cột sáng, xộc thẳng tới chân trời, đánh cho đám mây trên trời vỡ tan.
Lúc này, tất cả mọi người ở Hoàng Đô đều sững sờ nhìn cột sáng này, kinh hãi không thôi.
Thậm chí, chỗ cách Hoàng Đô xa hơn, cũng có thể nhìn thấy cột sáng này.
Tất cả mọi người đều đang suy đoán, đây là dạng tồn tại gì đang giao thủ.
Chi Hoàng cung, Lục Minh khiếp sợ nhìn tới.
Đây là thực lực của nhất tông chi chủ, bá chủ một phương của Liệt Nhật Đế Quốc sao?
Quả nhiên cực kỳ khủng bố, như vực như biển, sâu không lường được.
Võ Tông bình thường, ở trước mặt bọn họ, trong nháy mắt là có thể kích sát.
Một chiêu vừa rồi, hai người căn bản không thực sự động thủ, chỉ là va chạm khí thế mà thôi.
Nếu thực sự động thủ, Hoàng Đô cũng phải bị san bằng.
- Thế, thế mạnh quá, thế của hai người, tuyệt đối đã viên mãn, thậm chí bên trong còn ẩn chứa một tia ý vị của Ý.
Tâm niệm Lục Minh xoay chuyển rất nhanh.
Thế sau khi viên mãn, có thể dùng thế làm cơ sở, lĩnh ngộ 'Ý'.
Như Hỏa Chi Ý, Phong Chi Ý vân vân.
Ý, mới là bản chất trong thiên địa, vô cùng cường đại.
Chỉ có lĩnh ngộ 'Ý', mới có thể bước vào Võ Vương cảnh.
- Lâm Tuyết Ý, vậy hôm nay, giết ngươi trước.
Thu Vô Dương thét dài, kiếm khí ngút trời, đảo loạn phong vân.
- Sợ ngươi chắc.
Tóc dài của Lâm Tuyết Ý bay lên, vô cùng cường thế, đối mặt với Thu Vô Dương, không hề nhượng bộ.
Ầm! Ầm!
Lúc này, liên tiếp hai đạo khí tức bạo phát ra, khủng bố vô biên, không kém gì Lâm Tuyết Ý và Thu Vô Dương.
Là Xích Tiêu cốc chủ và Tông chủ Quỷ Nguyệt Đao Tông.
Khí thế của hai người liên hợp với Lâm Tuyết Ý, ép về phía Thu Vô Dương.
- Thu Vô Dương, ngươi thật sự cho rằng Liệt Nhật Đế Quốc là thiên hạ của Thập Phương Kiếm Phái ngươi à? Ngươi đừng quá đáng.
Xích Tiêu cốc chủ mở miệng nói.
Xích Tiêu Cốc và Huyền Nguyên Kiếm Phái luôn giao hảo, hắn tất nhiên đứng ở bên Lâm Tuyết Ý.
Tông chủ Quỷ Nguyệt Đao Tông không nói gì, nhưng thái độ của hắn đã chứng tỏ tất cả.