- Ha ha, Lăng huynh đến nhanh thật, bổn hoàng không thể tiếp đón từ xa, thứ tội.
Một tiếng cười phóng khoáng truyền đến, Hoa Chính Hưng dẫn theo mấy hộ vệ, bước tới.
Tần phi đại thần, hoàng tử công chúa lại hành lễ với Hoa Chính Hưng.
Cốc chủ Xích Tiêu Cốc đứng dậy, hơi ôm quyền nói:
- Bái kiến bệ hạ, chúc mừng đại thọ sáu mươi của bệ hạ, đây là một phần lễ bạc, xin bệ hạ vui lòng nhận cho.
Cốc chủ Xích Tiêu Cốc lấy ra một hộp ngọc, đưa cho Hoa Chính Hưng.
- Lăng huynh khách khí rồi.
Hoa Chính Hưng cười nói, nhận lấy hộp ngọc, giao cho một hộ vệ.
- Chưởng môn và chư vị trưởng lão của Huyền Nguyên Kiếm Phái đến.
Lúc này, lại một tiếng hét to vang lên.
Lục Minh theo tiếng nhìn lại.
Chỉ thấy Chưởng môn Huyền Nguyên Kiếm Phái Lâm Tuyết Ý, dẫn theo mấy Kim Bào trưởng lão bước vào, trong đó, Phong Vô Kị cũng đi theo bên cạnh.
- Lâm Tuyết Ý bái kiến bệ hạ, chúc bệ hạ thọ sánh Nam Sơn, đây là một chút lễ mọn, xin vui lòng nhận cho.
Lâm Tuyết Ý đi tới, cũng lấy ra một hộp ngọc, đưa cho Hoa Chính Hưng.
- Lâm huynh tới chính là vinh hạnh của bổn hoàng, việc gì phải khách khí như vậy, mời ngồi.
Hoa Chính Hưng nhận lấy quà, khách khí nói.
Mà lúc này, lại một tiếng hét to vang lên, là Tông chủ Quỷ Nguyệt Đao Tông và chư vị trưởng lão tới.
Trong đó, một trong Lục Kiệt, đệ nhất thiên tài của Quỷ Nguyệt Đao Tông, Thượng Quan Lượng cũng đến.
Ngũ đại tông môn đã đến ba.
Chỉ chốc lát sau, Thiên Sát Giáo trong ngũ đại tông môn cũng đến.
Mọi người ngồi xuống, Hoa Chính Hưng và Chưởng môn bốn tông nói chuyện phiếm vài câu.
- Chưởng môn và chư vị trưởng lão của Thập Phương Kiếm Phái đến.
- Trấn Thiên Vương đến.
Liên tục mấy tiếng hét to vang lên.
Trong lòng mọi người chấn động, Lục Minh nhìn về phía cửa lớn.
Đoàn người bước vào.
Người cầm đầu mặc hoa phục, mặt mày như kiếm, tuy là trung niên, nhưng vô cùng anh tuấn, chỉ nhìn một cái, liền cảm thấy người này có thế khí nuốt sông núi.
Bên cạnh hắn, có một đại hán khoảng năm mươi tuổi, lưng hùm vai gấu, mặc giao long bào, trong lúc nhìn xung quanh, sát khí ẩn hiện, như một đại tướng tung hoành sa trường.
- Người cầm đầu đó chính là Tông chủ Thập Phương Kiếm Phái, Thu Vô Dương, ở bên cạnh hắn chính là Trấn Thiên Vương.
Hoa Trì nhỏ giọng nói bên tai Lục Minh.
Lục Minh gật đầu, nhìn về phía đại hán mặc giao long bào, thầm nghĩ:
- Thì ra hắn chính là Trấn Thiên Vương.
Lục Minh còn nhớ, khi vừa tới Hoàng Đô, đã hung hăng giáo huấn con trai của Trấn Thiên Vương Hoa Kiệt.
Nghĩ đến Hoa Kiệt, Lục Minh phát hiện phía sau Trấn Thiên Vương có một ánh mắt tràn ngập sát cơ, đang hung hăng nhìn hắn, không phải Hoa Kiệt thì có thể là ai?
Lục Minh mỉm cười với Hoa Kiệt, chỉ chỉ vào đũng quần mình.
Sắc mặt Hoa Kiệt đỏ lên, thiếu chút nữa thì phun ra một ngụm máu tươi.
Rất rõ ràng, Lục Minh là ám chỉ chuyện hắn sợ tới đái ra quần.
Nhưng hiện trường có nhiều đại nhân vật như vậy, hắn nào dám phát tác, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
- Ha ha, Thu huynh đại giá quang lâm, bổn hoàng cực kỳ vinh hạnh.
Hoa Chính Hưng vội vàng đứng dậy, mặt mày tươi cười, ôm quyền nói với Thu Vô Dương.
Tần phi hoàng tử công chúa khác cũng nhao nhao đứng dậy, cung kính hành lễ.
- Bệ hạ khách khí, hôm nay đến vội vàng, quên mang lễ vật, xin thứ lỗi.
Thu Vô Dương thản nhiên gật đầu nói.
Trong ngôn ngữ, không có một chút kính ý, có thể nói là hoàn toàn không bận tâm.
Nói theo hướng xấu thì là hoàn toàn không để Hoàng đế vào mắt.
Chưởng môn các tông khác, ít nhiều vẫn có thể khách khí hành lễ, nhưng Thu Vô Dương thái độ lãnh đạm, đừng nói là hành lễ, ngay cả lễ vật chúc thọ cũng trực tiếp nói là quên.
Đây là lý do ngây thơ cỡ nào?
Sắc mặt Chưởng môn khác đều có chút khó coi.
Hoa Chính Hưng lại sửng sốt, sau đó miễn cưỡng nặn ra nụ cười nói:
- Thu huynh tới là được, lễ vật gì đó cứ miễn đi, mời ngồi.
- Nhị đệ, ta đi cùng Thu chưởng môn, cũng quên mang lễ vật, đừng trách, ha ha.
Trấn Thiên Vương cười, ngồi xuống bên cạnh.
- Đáng giận.
Hoa Trì tức tới toàn thân run rẩy, răng nghiến ken két.
Thái độ của Thu Vô Dương và Trấn Thiên Vương, đây là khinh thị trắng trợn, thậm chí không đếm xỉa tới quyền uy của Hoàng đế, hoàn toàn không để Hoàng đế Liệt Nhật Đế Quốc này vào mắt.
Trong mắt Hoa Chính Hưng hiện lên một tia giận dữ mịt mờ, nhưng hắn ẩn tàng rất tốt, trong phút chốc trên mặt lại lộ ra nụ cười, trở lại chỗ ngồi, bưng chén rượu, nói:
- Hôm nay chư vị có thể đến, bổn hoàng vô cùng vinh hạnh, nào, bổn hoàng kính chư vị một ly.
Mọi người nâng chén, sau đó uống một hơi cạn sạch.
- Ha ha, thống khoái, chư vị đều là lương đống của Liệt Nhật Đế Quốc ta, bổn hoàng...
Hoa Chính Hưng đang cười nói, nhưng lúc này, lại bị cắt ngang.
- Được rồi, bệ hạ, rượu cũng uống rồi, chúc mừng cũng chúc mừng rồi, nên nói chính sự đi.
Thu Vô Dương thản nhiên lên tiếng, trực tiếp khiến Hoa Chính Hưng nói được một nửa thì kẹt lại đó.
Hoa Chính Hưng và một số vương công đại thần, sắc mặt đều rất khó coi.
Cắt ngang lời người khác, vốn là chuyện rất không lễ phép, huống chi là vua của một nước.
Đây là Thu Vô Dương hoàn toàn không để hoàng thất vào mắt.
- Thu Vô Dương, hôm nay vốn chính là vì chúc thọ bệ hạ mà đến, đây mới là chính sự, chẳng lẽ còn có chuyện khác sao?
Lâm Tuyết Ý nhìn về phía Thu Vô Dương, lạnh lùng nói.
Thái độ của Thu Vô Dương rất quá đáng.
Hoa Chính Hưng nhìn Lâm Tuyết Ý với vẻ cảm kích.
- Đương nhiên là có chính sự khác, tuy chúc thọ bệ hạ là việc lớn, nhưng so với việc này thì lại nhỏ hơn nhiều.
Thu Vô Dương thản nhiên liếc Lâm Tuyết Ý một cái, sâu trong ánh mắt, hiện ra một tia sát khí, sau đó nhìn xung quanh, nói:
- Chư vị, các ngươi thấy quốc thế của Liệt Nhật Đế Quốc hiện tại thế nào?
Mọi người ở đây đều trợn mắt, không rõ Thu Vô Dương hỏi như vậy là có ý gì.
Qua nửa ngày, một lão giả ôm quyền nói:
- Hiện giờ Liệt Nhật Đế Quốc ta, dưới sự phụ tá của Hoàng đế bệ hạ và chư vị Chưởng môn, quốc lực phát triển không ngừng, vượt qua nước khác, là chuyện sắp tới.
Lão giả này, là Tể tướng của Liệt Nhật Đế Quốc, trung thành và tận tâm đối với hoàng thất.
- Đánh rắm.
Thu Vô Dương vung tay áo, quát một tiếng.
Mặt Tể tướng đỏ lên, hắn đường đường là Tể tướng, không ngờ lại bị quát mắng trước mặt đông người như vậy?
Nhưng ở trước mặt Thu Vô Dương, hắn lại không dám phản bác, chỉ có thể cố nhịn.
Sắc mặt Hoa Chính Hưng cũng rất khó coi.
Quát mắng Tể tướng, chính là gián tiếp quát mắng hắn.
- Hiện giờ Vân Đế Tam Thập Lục Quốc, các quốc gia đều chăm lo việc nước, thực lực không ngừng đề thăng, xung quanh Liệt Nhật Đế Quốc, cường địch nhòm ngó, các nước như hổ rình mồi, thực lực phần lớn đều mạnh hơn Liệt Nhật Đế Quốc.
- Chư vị không phải không biết chứ? Trong Vân Đế Tam Thập Lục Đế Quốc, thực lực của Liệt Nhật Đế Quốc thuộc về hạ du, cơ hồ sắp đứng bét.
Thu Vô Dương nhìn chung quanh, lớn tiếng nói.
Sắc mặt mọi người hơi đổi, điểm này, Thu Vô Dương nói không sai, trong Vân Đế Tam Thập Lục Quốc, thực lực của Liệt Nhật Đế Quốc quả thật là thuộc về hạ du.
Hơn nữa các nước chung quanh, đều như hổ rình mồi.
- Liệt Nhật Đế Quốc ta thiên tài như mây, các đời không thiếu cường giả, vì sao thực lực lại càng lúc càng yếu, chư vị biết là nguyên nhân gì không?
Thu Vô Dương hỏi.
Mọi người nhướng mày, không biết Thu Vô Dương bán thuốc gì.
Thấy mọi người không nói gì, Thu Vô Dương cười khẽ, nói:
- Đó chính là, thực lực của Liệt Nhật Đế Quốc quá phân tán, mạnh ai nấy chiến, không kém mới là lạ.
- Ồ? Thu Vô Dương, vậy theo như ngươi nói, nên làm thế nào?
Lâm Tuyết Ý nhíu mày hỏi.