Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 257: Đại thọ hoàng đế

Chương Trước Chương Tiếp

Mấy tiếng sau, Lục Minh dừng tu luyện, bắt đầu lĩnh ngộ Hỏa Chi Thế.

Thời gian thoáng cái đã lại trôi qua một nửa tháng.

Một ngày này, cửa đá mật thất mở ra, Lục Minh từ bên trong đi ra.

Trên mặt Lục Minh, mang theo nụ cười, hiển nhiên, đoạn thời gian này, hắn có thu hoạch rất lớn.

Còn nửa tháng nữa chính là ngày đại thọ của Hoàng đế, Lục Minh định đến hỏi tình huống phụ thân một chút.

Ra khỏi Tướng Tinh Điện, trên đường đi tới hoàng cung.

Lúc này, người trên đường đột nhiên đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, nhao nhao nghị luận.

- Người đó là ai? Không ngờ to gan như vậy, dám phi hành trên không Hoàng Đô một cách trắng trợn.

Có người nói to.

Cường giả Võ Tông bình thường, đều cấm phi hành trên không Hoàng Đô, chỉ có những nhân vật cấp bá chủ mới không có hạn chế này.

Hiện tại, không ngờ có người dám làm như vậy?

Lục Minh cũng ngẩng đầu nhìn.

Trên bầu trời, một đạo thân ảnh trẻ tuổi, khoảng hơn hai mươi, mặc áo đỏ, thân hình cao lớn, đang đạp không mà đi, tiến vào sâu trong Hoàng Đô.

- Là Lăng Diễm Xích, một trong Lục Kiệt, Lăng Diễm Xích.

Có người kinh hãi hét lên.

- Gì cơ? Không ngờ là Lăng Diễm Xích?

Rất nhiều người đều chấn động.

Mắt Lục Minh cũng lóe sáng.

Không ngờ chính là Lăng Diễm Xích, người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Xích Tiêu Cốc, một trong Liệt Nhật Lục Kiệt.

Đây vẫn là lần đầu tiên Lục Minh nhìn thấy Liệt Nhật Lục Kiệt.

- Lăng huynh, chờ một chút.

Đúng lúc này, phía sau truyền đến một tiếng gọi khẽ, sau đó, một thanh niên mặc áo trắng, mặt như quán ngọc đạp không mà đến.

- Là Phong Vô Kị, Phong Vô Kị của Huyền Nguyên Kiếm Phái.

- Lại một Lục Kiệt nữa.

Có người gào lên.

- Hắn chính là Phong Vô Kị.

Trong lòng Lục Minh khẽ động.

Ở Huyền Nguyên Kiếm Phái, Lục Minh không biết đã bao nhiêu lần nghe thấy tên của Phong Vô Kị.

Phong Vô Kị, là niềm kiêu ngạo của thế hệ trẻ tuổi Huyền Nguyên Kiếm Phái, đệ nhất nhân không phải nghi ngờ, lực ép cùng thời.

Tuy Đoan Mộc Lân được gọi là tuyệt thế chi tư, nhưng tuổi còn nhỏ, vẫn không thể tranh phong với Phong Vô Kị.

Lục Minh ở Huyền Nguyên Kiếm Phái đã hơn một năm, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy chân nhân.

- Phong huynh, ngươi tới nhanh quá, vậy cùng nhau đi thôi.

Lăng Diễm Xích cười cười, chờ Phong Vô Kị tới, hai người sóng vai mà đi, biến mất trên bầu trời.

- Trời ạ, hôm nay Liệt Nhật Lục Kiệt có hai người tới, quá ít thấy.

- Đúng vậy, bình thường muốn gặp được một cũng là ngàn khó vạn khó, hiện tại một phát xuất hiện hai.

- Đại thọ sáu mươi của Hoàng đế bệ hạ sắp tới, bất kể thế nào, ngũ đại tông môn vẫn cứ phải làm theo hình thức, khẳng định sẽ hội tụ ở Hoàng Đô, thiên tài của ngũ đại tông môn hội tụ mà đến, là không thể tránh được.

- Đến lúc đó liệu có Lục Kiệt tề tụ, triển khai tranh phong không? Ta mong đợi quá.

- Cái này khó nói lắm, trong Lục Kiệt, Thu Trường Không là không ai có thể địch nổi, năm người khác thì chưa từng đánh, không biết ai mạnh ai yếu.

- Nếu lần này có một lần quyết đấu đỉnh phong thì tốt.

Trên đường, vô số người nhao nhao nghị luận.

Về phần không thể phi hành ở Hoàng Đô gì đó, trực tiếp bị bọn họ bỏ qua.

Liệt Nhật Lục Kiệt không thể phi hành ở Hoàng Đô, vậy còn ai có thể?

Bọn họ là bá chủ tương lai của Liệt Nhật Đế Quốc, tương lai toàn bộ Liệt Nhật Đế Quốc, đều là thiên hạ của bọn họ.

Lục Minh không lên tiếng, tiếp tục bước về phía hoàng cung, chỉ là trong mắt hắn, lại có một đạo phong mang lóe lên.

Liệt Nhật Lục Kiệt, hắn sớm muộn gì cũng phải đạt tới độ cao này, thậm chí là vượt qua.

Thuận lợi tiến vào hoàng cung, nhìn thấy Hoa Trì.

Đáng tiếc, tuy hoàng thất xuất động một lượng lớn nhân lực, nhưng đến bây giờ, chưa có tin tức của Lục Vân Thiên, Lục Minh thở dài, chỉ có thể chờ.

Hàn huyên một chút về tình thế trước mắt với Hoa Trì, Lục Minh rời khỏi hoàng cung.

Khi tới cửa lớn Tướng Tinh Điện, phát hiện đã tụ tập một lượng lớn học viên của Tướng Tinh Điện, lúc này đang tản đi.

- Thiên Vân, hắn trở lại rồi.

- Đáng giận, lúc này hắn mới xuất hiện, vừa rồi sao không thấy đâu, đều là họa hắn gây ra.

Xung quanh, tiếng nói nhỏ từ trong miệng những học viên đó truyền ra.

Đương nhiên, thanh âm rất khẽ, sợ bị Lục Minh nghe thấy.

Lục Minh nhướng mày, có chút không hiểu ra sao.

- Thiên Vân đại ca.

Lúc này, một tiếng gọi khẽ, Minh Phong đi theo.

- Minh Phong, thế này là sao?

Lục Minh hỏi.

- Thiên Vân đại ca, là Thập Phương Kiếm Phái, vừa rồi có đệ tử của Thập Phương Kiếm Phái tới, tuyên bố muốn phế ngươi, nhưng ngươi lại không có mặt, mọi người đều nói ngươi đang bế quan, những đệ tử của Thập Phương Kiếm Phái đả thương mười mấy học viên Tướng Tinh Điện, thái độ vô cùng kiêu ngạo.

Minh Phong nói nhỏ.

- Lại là Thập Phương Kiếm Phái.

Trong mắt Lục Minh lóe lên sát cơ.

- Thiên Vân đại ca, ta thấy ngươi hay là tạm thời tránh một chút đi, nghe nói, trong đệ tử Thập Phương Kiếm Phái lần này đến, có thiên tài trên Bạch Ngân Bảng của Thập Phương Kiếm Phái, đó chính là tồn tại đứng trên đỉnh phong của Đại Võ Sư cảnh, vô cùng cường đại.

Minh Phong có chút lo lắng nói.

- Nếu bọn họ lại đến, báo cho ta biết.

Lục Minh để lại một câu, vô cùng cường thế, sau đó đi tới ký túc xá.

Ngày tiếp theo, Lục Minh ở trong ký túc xá, trên bình đài thứ ba của Chí Tôn Thần Điện tu luyện các loại võ kỹ.

Thời gian nhấp nhoáng, nửa tháng trôi qua.

Nửa tháng này, Hoàng Đô phong vân hội tụ, thiên tài của ngũ đại tông môn tề tụ.

Không chỉ có thiên tài Võ Sư cảnh, còn có thiên tài Đại Võ Sư cảnh, thậm chí đệ tử cấp Hoàng Kim của các tông khi rảnh rỗi đều có thể nhìn thấy.

Nhưng, nửa tháng này, tuy các tông tề tụ, nhưng ngược lại vô cùng bình tĩnh.

Thậm chí đệ tử của Thập Phương Kiếm Phái, cũng không tới tìm Lục Minh nữa.

Nhưng tất cả mọi người cảm thấy, bầu không khí này không đúng, giống như là đêm trước khi bão táp tiến đến, vô cùng đè nén.

Nửa tháng sau, đại thọ sáu mươi của Hoàng đế bệ hạ Liệt Nhật Đế Quốc Hoa Chính Hưng, chính thức bắt đầu.

Sáng sớm ngày này, Hoa Trì cưỡi thú xa, tới đón Lục Minh.

Cùng Hoa Trì tới hoàng cung.

Thọ yến, được cử hành ở tiền viện hoàng cung, nơi này chiếm diện tích vô cùng rộng lớn, nhưng chỉ đặt mấy chục cái bàn.

Bởi vì người có thể tới đây, đều là thân phận tôn quý, cho nên không nhiều lắm.

Lục Minh theo Hoa Trì, ngồi trên một chiếc bàn ở phía bên phải.

Thời gian trôi qua, người chậm rãi nhiều lên.

Một số huynh đệ tỷ muội của Hoa Trì, còn có tần phi, vương công đại thần trong cung, đều lần lượt ngồi xuống.

- Cốc chủ Xích Tiêu Cốc cùng với các vị trưởng lão đến.

Một tiếng hét lớn truyền khắp toàn trường.

Hoàng tử công chúa, tần phi đại thần toàn trường toàn bộ đều biến sắc, đồng loạt đứng dậy.

Lục Minh không muốn làm quá đặc thù, cũng đứng dậy theo.

Cửa lớn, một hàng sáu người, long hành hổ bộ bước đến.

Người cầm đầu bộ dạng trung niên, để râu quai nón, mặc áo đỏ, dáng người cực kỳ khôi ngô.

Ánh mắt hắn tỏa ra, tất cả mọi người giống như cảm thấy một biển rộng mãnh liệt ùa về phía mình, vô cùng khủng bố.

Phía sau hắn có bốn lão giả, cũng mặc áo đỏ, chỉ là trên áo khảm viền vàng.

Đây là Kim Bào trưởng lão của Xích Tiêu Cốc.

Người cuối cùng là một thanh niên, Lăng Diễm Xích, một trong Lục Kiệt.

- Bái kiến Xích Tiêu cốc chủ.

Tất cả tần phi, hoàng tử, vương công đại thần đều hành lễ với Cốc chủ Xích Tiêu Cốc.

Bởi vậy có thể thấy được, hoàng thất đã suy vong cỡ nào, đối mặt với ngũ đại tông môn cũng phải cung kính.

- Ha ha, không cần đa lễ, bệ hạ đâu, vẫn chưa tới à?

Xích Tiêu cốc chủ cười ha ha, rất hào khí, tùy ý tìm một cái ghế rồi ngồi xuống.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)