Ở dưới mọi người nhìn chăm chú, Lục Minh lắc đầu.
- Không khiêu chiến!
Lục Minh nói.
À?
Mọi người sững sờ.
- Không khiêu chiến? Sao Thiên Vân không khiêu chiến, hắn rõ ràng lấy được thắng lợi, nếu vượt qua ba cấp khiêu chiến... chỉ cần thắng một trận, có thể được trăm vạn linh tinh ban thưởng.
- Đúng vậy, sao hắn không khiêu chiến, ta đang chuẩn bị chứng kiến lịch sử a.
Vô số người thất vọng.
Chỉ có trọng tài và mấy lão giả của Đấu Võ Trường Đế Thiên mừng rỡ.
Trọng tài kiềm chế sắc mặt vui mừng, hỏi:
- Thiên Vân, đã như vậy, ta tuyên bố, lần này, ngươi vượt qua hai cấp mười thắng liên tiếp, ban thưởng trăm vạn linh tinh.
Lục Minh gật đầu.
Sở dĩ hắn không tiếp tục khiêu chiến, thứ nhất, hắn đã nhìn ra, nếu hắn quá lộ phong mang, làm thịt Đấu Võ Trường Đế Thiên quá ác, nhất định sẽ khiến Đấu Võ Trường Đế Thiên không vui.
Thứ hai, nếu tiếp tục khiêu chiến, đối mặt địch thủ khẳng định càng cường đại hơn, như vậy tất cả át chủ bài của hắn sẽ bại lộ.
Ở trước mắt địch nhân, bạo lộ tất cả át chủ bài, là sự tình không khôn ngoan.
Cho nên hắn lựa chọn kết thúc.
Một trăm vạn linh tinh, tạm thời đủ rồi.
Nhưng toàn trường lại tâm ngứa khó nhịn, đều đang suy đoán, Lục Minh tiếp tục khiêu chiến có thể chiến thắng hay không, cuối cùng sẽ đạt được mấy thắng liên tiếp.
Đương nhiên, đây là sự tình không có đáp án.
Có người cho rằng vừa rồi Lục Minh đã hết toàn lực, tiếp tục khiêu chiến, thua không nghi ngờ, cho nên mới lựa chọn không tiếp tục khiêu chiến.
Cũng có người cho rằng, Lục Minh còn dư lực, không biết nguyên nhân gì, lại lựa chọn ngừng chiến.
Chúng thuyết phân vân.
Nhưng Lục Minh lại không để ý, đi theo trọng tài, nhận một trăm vạn linh tinh ban thưởng.
Lục Minh cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Đương nhiên còn có ba huynh muội Minh Thành.
- Thiên Vân đại ca, ngươi thật quá lợi hại, nếu ta có một nửa của ngươi, không, một phần mười, ta nằm mơ cũng sẽ cười đến rụng răng!
Vẻ mặt Minh Phong sùng bái nhìn Lục Minh.
Lục Minh mỉm cười nói:
- Đi, các ngươi muốn mua cái gì? Hôm nay ta mời khách.
- Thật!
Minh Phong mừng rỡ, không chút khách khí, dắt lấy Minh Châu, lôi kéo Minh Thành chạy về phía phường thị.
Đi vào phường thị, huynh muội Minh Thành đông gạt tây chọn, mua tổng cộng năm sáu ngàn linh tinh, đối với Lục Minh hiện tại mà nói, không coi vào đâu.
Hiện tại Lục Minh là phú ông trăm vạn.
Sau đó phản hồi Tướng Tinh Điện.
Ở cửa ký túc xá, chứng kiến Hoa Trì đang chờ.
- Hoa Trì, ngươi đang đợi ta?
Lục Minh cười đi qua hỏi.
- Lục Minh, ngươi thật khiến ta bất ngờ, hôm nay lại vượt qua hai cấp mười thắng liên tiếp, đánh tan ghi chép của Thu Trường Không.
Hoa Trì cười nói.
Đương nhiên, Minh Phong chạy tới chỗ Minh Thành, cho nên ở đây chỉ có Lục Minh, nói chuyện không cần cố kỵ.
- Ngươi biết nhanh như vậy?
Lục Minh sững sờ.
- Hiện tại cao tầng của hoàng thành, không sai biệt lắm đều biết rồi.
Hoa Trì cười nói.
Lục Minh im lặng, tốc độ truyền bá này thật khủng bố.
- Lục Minh, phụ hoàng ta muốn gặp ngươi.
Đột nhiên Hoa Trì nói.
- Phụ hoàng của ngươi?
Lục Minh nhíu mày, phụ hoàng của Hoa Trì, đương kim Hoàng Đế của Liệt Nhật đế quốc, muốn gặp hắn?
- Đúng vậy, Lục Minh, tin tức của ngươi, ta không có giấu diếm phụ hoàng, ngươi sẽ không trách chứ?
Hoa Trì nhìn Lục Minh nói.
- Sao lại thế?
Lục Minh cười cười, kỳ thật chuyện này, Lục Minh đã sớm liệu đến.
Đáp ứng trợ giúp Hoa Trì, vậy hắn nói cho phụ hoàng của mình biết, là sự tình bình thường.
Thấy Lục Minh không có ý trách móc, Hoa Trì lộ ra nụ cười, nói:
- Lục Minh, sự tình phụ thân ngươi, ta cũng nói cho phụ hoàng ta biết, trong khoảng thời gian này, phụ hoàng phái rất nhiều nhân thủ điều tra, hình như đã có chút tin tức.
- Cái gì? Cha ta có tin tức?
Lục Minh giật mình, sau đó cuồng hỉ.
- Lục Minh, ngươi không nên cao hứng quá sớm, tự hồ chỉ là một chút đầu mối mà thôi.
Hoa Trì nói.
- Đi, đi gặp phụ hoàng ngươi.
Lục Minh không thể chờ đợi được nói.
Có chút đầu mối, cũng hơn không có tin tức, mò kim đáy biển.
Sau đó Lục Minh ra Tướng Tinh Điện, cùng Hoa Trì ngồi trên xe thú, đi về phía hoàng cung.
Đi vào hoàng cung, Lục Minh theo Hoa Trì đến Ngự Hoa Viên.
Thời điểm Lục Minh đi vào Ngự Hoa Viên, chứng kiến một nam tử trung niên, dáng người khôi ngô hùng tráng, mặc Chân Long Bào màu vàng kim óng ánh, ngồi ở trong một đình nghỉ mát uống trà.
Hắn chỉ tùy ý ngồi đó, đã có một cỗ uy nghiêm khiếp người.
Đây là uy nghiêm thuộc về hoàng giả.
Không hề nghi ngờ, cái này là đương kim Hoàng Đế của Liệt Nhật đế quốc, Hoa Chính Hưng.
- Nhi thần bái kiến phụ hoàng!
Đi vào đình nghỉ mát, Hoa Trì khom mình hành lễ.
- Thảo dân Lục Minh, bái kiến bệ hạ!
Lục Minh cũng ôm quyền hành lễ.
- Ha ha, Lục Minh hiền chất, không cần đa lễ, tới, cùng bổn hoàng uống một chén!
Hoa Chính Hưng rất hào sảng, cười ha ha nói.
Lục Minh và Hoa Trì đi vào, ngồi xuống, bên cạnh tự nhiên có tâm phúc của Hoàng Đế rót trà cho Lục Minh và Hoa Trì.
- Đã sớm nghe nói Lục Minh hiền chất là nhân trung long phượng, trên đời vô song, hôm nay nhìn thấy, quả là thế.
Hoa Chính Hưng cười nói.
- Bệ hạ quá khen.
Lục Minh khiêm tốn nói.
Hoa Chính Hưng uống một ngụm trà, nói:
- Lục Minh, trong khoảng thời gian này, ngươi nhiều lần sáng tạo kỳ tích, nhưng đồng thời cũng đắc tội chết Thập Phương Kiếm Phái, sau này nhất định phải cẩn thận, bất quá ngươi đã gia nhập Tướng Tinh Điện, lại là bằng hữu của lão bát, bổn hoàng có một điểm có thể hứa hẹn, chỉ cần cùng thế hệ tranh chấp, mặc kệ phát sinh chuyện gì, bổn hoàng cùng với hoàng thất, tuyệt đối đứng ở bên ngươi.
Lục Minh giật mình, Hoa Chính Hưng ý ở ngoài lời, nói đúng là, chỉ cần cùng thế hệ tranh chấp, hắn có thể buông tay buông chân, hoàng thất nhất định kiên định đứng ở sau lưng hắn, toàn lực bảo vệ hắn.
- Đa tạ bệ hạ!
Lục Minh ôm quyền.
Tuy hoàng thất xuống dốc, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, năng lượng vẫn không nhỏ, đã có Hoàng Đế hứa hẹn, sau này đụng phải đệ tử Thập Phương Kiếm Phái, Lục Minh không cần sợ đầu sợ đuôi, trực tiếp giết xong việc, thế hệ trước của Thập Phương Kiếm Phái ra tay, hoàng thất tất nhiên sẽ gánh.
Như vậy Lục Minh sẽ ít đi rất nhiều nỗi lo về sau.
- Còn có!
Tay Hoa Chính Hưng khẽ động, một giới chỉ trữ vật xuất hiện, nói:
- Đây là Luyện Huyết Đan, tổng cộng bốn ngàn viên.
Trong nội tâm Lục Minh khẽ động, xem ra Huyết Nghĩ Chi Noãn lần trước, đã luyện thành Luyện Huyết Đan rồi.
Lục Minh không có khách khí nhận lấy, đây là hắn nên được.
- Bệ hạ, nghe nói ngươi biết tung tích của cha ta?
Lúc này Lục Minh mở miệng hỏi.
Hắn sớm muốn hỏi, chỉ là một mực nghẹn lấy, hiện tại rốt cục nhịn không nổi.
Hoa Chính Hưng trầm ngâm một chút, nói:
- Trong khoảng thời gian này, ta một mực phái người điều tra, từ tám chín năm trước ra tay, rốt cục tra được chút manh mối.
- Phụ thân ngươi, rất có thể bởi vì bảo vật nào đó, bị Thập Phương Kiếm Phái nhốt lại, điểm ấy có thể xác định, hơn nữa ngươi phụ thân có khả năng rất lớn chưa chết, nhưng cụ thể nhốt ở nơi nào, tạm thời còn không tra được.
- Phụ thân thật sự chưa chết!
Trong nội tâm Lục Minh run lên, sau đó là lửa giận vô tận.
Phụ thân, lại thật bị Thập Phương Kiếm Phái nhốt lại, đáng chết, Thập Phương Kiếm Phái đáng chết!
Trong nội tâm Lục Minh gào thét.