Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 246: Lục minh ra tay

Chương Trước Chương Tiếp

Cho nên chỉ có thông qua khảo thí, thực lực hợp cách, mới có thể đi lên khiêu chiến.

Hoặc người có lịch sử chiến tích ở Đấu Võ Trường Đế Thiên, ví dụ như đã từng lấy được sáu thắng liên tiếp, đi lên cùng người sắp sửa sáu thắng liên tiếp đối chiến, tự nhiên là được, hơn nữa không cần khảo thí.

Không bao lâu, lão phụ thông qua khảo thí, xuất hiện ở trên chiến đài.

- Giết!

- Giết!

Trên khán đài bốn phía, người xem bộc phát ra gầm rú kịch liệt, chờ mong nhìn xem.

Bọn hắn muốn nhìn thấy chém giết đẫm máu, như vậy mới kích thích.

- Giết!

Trên chiến đài, thanh niên và lão phụ bị bầu không khí xung quanh lôi kéo, nhao nhao hét lớn, đánh về phía đối phương.

Thanh niên dùng kiếm, lão phụ dùng một thanh đao dài nhỏ, hai người đại chiến kịch liệt.

Đao pháp của lão phụ lăng lệ ác liệt, hơn nữa kinh nghiệm phong phú, công kích tàn nhẫn, chỉ hai mươi mấy chiêu, thanh niên liền không địch lại.

- Ta...

Thanh niên vừa muốn nhận thua, ánh đao của lão phụ đột ngột gia tốc.

Phốc!

Thanh niên còn chưa kịp nhận thua, đã bị lão phụ chém bay đầu.

- Tốt!

- Đặc sắc!

Khán đài bốn phía truyền ra thanh âm kịch liệt, vô cùng hưng phấn.

- Ngươi đánh chết người này, liền đạt được sáu thắng liên tiếp, hiện tại ngươi có muốn tiếp tục khiêu chiến không?

Trên chiến đài, trọng tài hỏi lão phụ.

- Tiếp tục!

Lão phụ nói.

Lão phụ này cực kỳ cường đại, hiển nhiên là tu luyện nhiều năm, hỏa hầu võ kỹ cao thâm, sau đó lại thắng liên tiếp ba trận, lấy được chín thắng liên tiếp.

Lúc này lão phụ lắc đầu, biểu thị không tiếp tục khiêu chiến.

Càng khiêu chiến, người phía dưới khẳng định càng mạnh hơn nữa, nàng không có nắm chắc.

Người xem bốn phía thất vọng, bọn họ tự nhiên muốn tiếp tục quan sát, bởi vì càng xuống dưới, khẳng định càng đặc sắc.

Lão phụ nhận lấy một ngàn viên linh tinh, nhảy xuống đài chiến đấu.

- Kế tiếp, có ai lên khiêu chiến không?

Thanh âm của trọng tài truyền khắp toàn trường.

- Ta đi chơi một chút!

Lúc này Lục Minh đứng dậy, khẽ cười nói.

- Thiên Vân đại ca, ngươi muốn xuất thủ?

Ánh mắt Minh Phong lộ ra vẻ hưng phấn.

Minh Thành cũng lộ vẻ chờ mong.

Bọn hắn tuyệt đối không lo lắng cho Lục Minh, đồng cấp chiến một trận, bọn họ không tin Lục Minh sẽ thua.

Lục Minh cười cười, cất bước leo lên đài chiến đấu.

Trọng tài thấy có người lên sân khấu, lộ ra nụ cười nói:

- Vị tiểu huynh đệ này, mời đăng ký tu vi, cùng giao nạp phí tổn!

Lục Minh gật đầu, lấy ra 50 viên linh tinh đăng ký.

- Ta tu vi Đại Võ Sư lục trọng, ai đến đánh với ta một trận?

Ánh mắt Lục Minh nhìn quét bốn phía, thanh âm không lớn, lại truyền khắp toàn trường.

- Cái gì? Đại Võ Sư lục trọng, còn trẻ như vậy?

Người xem trên khán đài, đại đa số đều thất kinh.

Người xem đến từ các nơi trong hoàng thành, đại bộ phận không nhận ra Lục Minh.

- Chẳng lẽ là thiên tài tuyệt đỉnh đến từ năm đại tông môn?

Có người nói thầm.

Trong lúc nhất thời, không có ai lên sân khấu.

Càng trẻ tuổi, tu vi càng cao, đều là thiên tài, chiến lực rất khó cân nhắc, bọn họ không muốn không công chịu chết.

- Ta nhận ra hắn, hắn tên Thiên Vân, là thiên tài của Tướng Tinh Điện, vô cùng cường đại, nửa tháng trước, hành trình Huyết Nghĩ Bí Cảnh, đánh chết đệ tử thiên tài Dương Tái Thiên của Thập Phương Kiếm Phái, dùng lực lượng một người, cướp đoạt giới chỉ trữ vật của đại bộ phận đệ tử Thập Phương Kiếm Phái!

Có người hét lớn.

- Là hắn? Nguyên lai hắn là Thiên Vân!

Trên khán đài truyền thanh âm kinh hô.

Nửa tháng này, danh tiếng của Thiên Vân truyền khắp hoàng thành, sự tình ở Huyết Nghĩ Bí Cảnh cũng truyền oanh động.

- Thiên tài bực này, đồng cấp chiến một trận, còn đánh thế nào?

- Đúng vậy!

Có người ai thán.

Lục Minh cười khổ, không nghĩ tới quá nổi danh cũng không tốt, hiện tại ngay cả người lên sân khấu chiến một trận cũng không có.

- Có ai đi lên chiến một trận!

Lục Minh nói.

Nhưng vẫn không có người lên sân khấu.

Sau một lúc lâu, một đại hán đứng dậy nói:

- Thiên Vân công tử, ta đánh với ngươi một trận, nhưng chúng ta chỉ luận bàn, điểm đến là dừng, được không?

- Được!

Lục Minh mừng rỡ, vội vàng đáp ứng.

Hắn cũng không phải người hiếu sát, không cần nhất định phải phân sinh tử, chỉ cần có người lên đài, hắn đã hài lòng.

Thân hình đại hán khẽ động, leo lên đài chiến đấu, cùng Lục Minh đứng tương đối.

- Có cái xem rồi!

Người xem trên khán đài đều lộ ra vẻ chờ mong.

Tuy gần đây danh tiếng của Thiên Vân truyền khắp hoàng thành, nhưng tận mắt thấy Lục Minh ra tay ít càng thêm ít, mọi người tự nhiên chờ mong.

Trong tay trung niên xuất hiện một thanh đại đao, cẩn thận nhìn Lục Minh.

Lục Minh tay cầm trường thương, lạnh nhạt mà đứng.

Phanh!

Đại hán không có do dự, ngang nhiên phát động tiến công.

Vừa ra tay, liền liên tục chém ra mười tám đao, một đao nhanh hơn một đao.

Lưỡi đao gào thét, phong tỏa Lục Minh.

Lục Minh cũng không vội vã ra tay, chân đạp Lăng Không Bộ, thân hình lóe lên, thoát ly phạm vi công kích của đại hán.

- Lại đến!

Đại hán rống to, thế công như nước thủy triều, ánh đao tuyết trắng tầng tầng công tới.

Nhưng sắc mặt Lục Minh bình tĩnh lạnh nhạt, thân hình như hành vân lưu thủy, có chút lắc lư, làm cho toàn bộ ánh đao của đại hán thất bại.

XÍU...UU!!

Đột nhiên, trường thương trong tay Lục Minh đâm ra, đâm về ánh đao của đại hán.

Cứ như vậy, tùy ý đâm một phát, toàn bộ ánh đao của đại hán biến mất, thân thể hắn lui ra sau.

- Tại sao có thể như vậy?

Đại hán kêu to, Lục Minh rõ ràng không có dùng sức, chỉ tùy ý đâm ra một thương mà thôi, đao pháp của hắn đã bị phá vỡ.

Hắn khó có thể tiếp nhận.

- Bộ đao pháp này của ngươi, là đao pháp Huyền cấp hạ phẩm, vốn nên cương nhu cũng tế, nhưng ngươi chỉ cầu nhanh, cầu uy lực, ngược lại rơi xuống hạ thừa, cho nên bộ đao pháp này của ngươi, một mực vây ở cấp độ thứ tư, khó có thể đột phá cấp độ thứ năm.

Lục Minh thản nhiên nói.

Nhưng lời này rơi vào trong tai đại hán, xác thực như sấm sét giữa trời quang.

Hắn ngây ngẩn cả người, ánh mắt không ngừng lập loè, đang suy tư cái gì đó.

Sau một lát, trung niên mừng rỡ, lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, chiến đao trong tay chém ra, lập tức xuất hiện hai mươi bảy ánh đao, vô cùng chói mắt, uy lực mạnh hơn trước một đoạn.

- Ha ha, đao pháp của ta đột phá!

Trung niên cười to, sau đó nhìn về phía Lục Minh, ôm quyền cúi đầu thật sâu, nói:

- Đa tạ Thiên Vân công tử chỉ điểm, để ta hiểu ra, bằng không thì không biết tới khi nào, đao pháp của ta mới có thể đột phá, Thiên Vân công tử kỳ tài ngút trời, tại hạ bội phục.

- Ngươi không cần khách khí, có thể đột phá, là ngộ tính của ngươi, ta chỉ nhắc nhở mà thôi.

Lục Minh mỉm cười.

Hôm nay, Lục Minh ngay cả võ kỹ Địa cấp cũng luyện thành, tầm mắt tự nhiên rất cao.

Trung niên tu luyện bất quá là võ kỹ Huyền cấp hạ phẩm, mặc dù Lục Minh không có tu luyện đao pháp, nhưng tầm mắt còn ở đó.

Vừa rồi trung niên liên tục ra chiêu, Lục Minh nhìn ra đao pháp của hắn có nhược điểm, liền thuận miệng chỉ điểm vài câu, không nghĩ tới đao pháp của trung niên lại đột phá.

- Bất kể như thế nào? Ân tình của Thiên Vân công tử, tại hạ vô cùng cảm kích!

Trung niên hành lễ lần nữa, sau đó xoay người nhảy xuống đài chiến đấu.

Hắn là nhận thua.

Người xem trên khán đài đều trợn mắt há hốc mồm.

Như vậy cũng được?

Chợt, một lão giả tóc trắng vội vàng nhảy lên đài chiến đấu, ôm quyền, cực kỳ khách khí nói:

- Lão hủ Hướng Mộc, kính xin Thiên Vân công tử chỉ điểm!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)