Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 241: Không biết xấu hổ

Chương Trước Chương Tiếp

Vừa rồi đệ tử này xác thực muốn nói, bị hắn ngăn cản, làm cho đệ tử khác không dám mở miệng.

Nhưng vừa rồi hắn hăng hái, dương dương đắc ý, đang nghĩ ngợi hung hăng đả kích lão giả tóc đỏ, nằm mơ cũng không nghĩ tới, Dương Tái Thiên sẽ chết ở trong Huyết Nghĩ Bí Cảnh.

Bộ dáng vừa rồi kia, lúc này nhớ lại, thật quá mất mặt.

- Nói, Dương Tái Thiên chết như thế nào?

Thu Vô Trì cắn răng hỏi.

- Là hắn, Thiên Vân, Dương Tái Thiên sư huynh bị Thiên Vân giết chết!

Đệ tử kia chỉ Lục Minh, lớn tiếng kêu lên.

- Cái gì?

Toàn trường sợ hãi, ngoại trừ những thanh niên tiến vào Huyết Nghĩ Bí Cảnh, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lục Minh.

Dương Tái Thiên lại bị Thiên Vân giết chết? Điều này sao có thể?

Thiên Vân cường đại như vậy?

Coi như là đám người lão giả tóc đỏ, Hoa Trì, trong mắt cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.

- Đáng chết!

Trên người Thu Vô Trì bắn ra sát khí lạnh như băng, bỗng nhiên quay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lục Minh, quát:

- Thiên Vân, nói, ngươi đến cùng dùng thủ đoạn hèn hạ gì? Ám hại Dương Tái Thiên?

- Ám hại?

Lục Minh cười lạnh nói:

- Giết Dương Tái Thiên, cần cần ám hại sao?

- Chuyện phiếm, không phải ám hại? Ngươi có thể giết Dương Tái Thiên? Mười cái ngươi cũng không đủ nhìn.

Thu Vô Trì gầm lên, hoàn toàn không tin Lục Minh nói.

Lục Minh cười lạnh, cũng không giải thích.

- Thu trưởng lão, ta có lời...

Thanh niên Thập Phương Kiếm Phái lúc trước lại lên tiếng.

- Câm miệng!

Thu Vô Trì gầm lên, đệ tử kia lập tức câm miệng, chỉ là khuôn mặt đỏ bừng.

- Có lời gì, nói mau!

Thu Vô Trì nghĩ đến sự tình trước kia, hung hăng hít một hơi quát.

- Thu trưởng lão, Dương Tái Thiên sư huynh, thật là bị Thiên Vân đánh chết, hai người quyết đấu, Dương Tái Thiên sư huynh không địch lại, bị Thiên Vân đánh chết!

Thanh niên kia nói.

- Làm sao có thể? Ngươi tận mắt thấy?

Thu Vô Trì lớn tiếng hỏi.

- Không chỉ ta, đại đa số sư huynh đệ ở đây đều thấy.

Thanh niên kia nói.

Cho dù sắc mặt đệ tử Thập Phương Kiếm Phái khác khó coi, nhưng đều gật đầu thừa nhận.

- Làm sao lại như vậy?

Đám người Thu Vô Trì vẫn khó có thể tin.

Một đám ô hợp Tướng Tinh Điện, lại có thể giết thiên tài tuyệt thế của Thập Phương Kiếm Phái, này ở trước kia, chưa bao giờ phát sinh qua.

- Thu trưởng lão, ngươi phải làm chủ cho chúng ta, Thiên Vân kia quả thực là tên điên, cầm thú, hắn không chỉ đánh chết Dương Tái Thiên sư huynh, còn cướp đoạt giới chỉ trữ vật của chúng ta, giới chỉ trữ vật của tất cả sư huynh đệ, đều bị hắn cướp, bên trong có toàn bộ tài phú, còn có trong khoảng thời gian này săn giết Huyết Nghĩ lấy được Huyết Nghĩ Chi Noãn, đều bị hắn cướp.

Một đệ tử Thập Phương Kiếm Phái hét thảm.

- À? Cái gì? Cái gì?

Thu Vô Trì cùng tất cả trưởng lão Thập Phương Kiếm Phái, đều ngây ngẩn cả người, há to miệng, trong lúc nhất thời không nói được.

Lão giả tóc đỏ, Hoa Trì… cũng không kém bao nhiêu, trừng lớn con mắt, sững sờ nhìn Lục Minh.

- Đáng chết, thằng chó con, ta đập chết ngươi.

Qua nửa ngày, Thu Vô Trì mới kịp phản ứng, chỉ thấy tóc hắn dựng ngược, tròng mắt thiếu chút nữa lòi ra, hét giận dữ một tiếng, chân khí cuồng bạo oanh về phía Lục Minh.

- Hừ!

Lục Minh sớm có chuẩn bị, kéo Minh Thành, ngay lập tức lướt ngang mấy chục mét, phóng tới đám người lão giả tóc đỏ.

- Thu Vô Trì, ngươi làm gì?

Lão giả tóc đỏ gầm lên, xông ra ngoài, oanh tới một quyền.

Oanh!

Thiên địa chấn động, lão giả tóc đỏ và Thu Vô Trì đối oanh một chiêu, thiếu chút nữa đánh vỡ đại địa.

- Cút, hôm nay ta phải giết tiểu tạp chủng Thiên Vân này.

Thu Vô Trì hung dữ nhìn chằm chằm Lục Minh, giận dữ hét.

- Ha ha ha!

Lúc này Lục Minh cười ha hả.

- Tiểu tạp chủng, ngươi cười cái gì?

Thu Vô Trì quát lớn.

- Lão gia hỏa, có phải ngươi thật coi Thập Phương Kiếm Phái là chúa tể của Liệt Nhật đế quốc rồi không, ta là người của hoàng thất, ngươi vô duyên vô cớ muốn giết ta, có phải không để bốn đại tông môn vào mắt, không để hoàng thất vào mắt.

Lục Minh lớn tiếng nói, lấy bốn đại tông môn và hoàng thất đè đối phương.

- Vô duyên vô cớ? Ngươi giết đệ tử Thập Phương Kiếm Phái ta, cướp đoạt giới chỉ trữ vật của đệ tử Phương Kiếm Phái ta, này không nên giết sao?

Thu Vô Trì rống to.

- Ha ha, buồn cười, ta hỏi ngươi, ở trong Huyết Nghĩ Bí Cảnh, có phải không quản sát lục, không quản cướp đoạt không?

Lục Minh lớn tiếng chất vấn.

Thu Vô Trì trì trệ, sắc mặt âm trầm.

Vấn đề này, hắn không cách nào trả lời.

- Đã không quản sát lục, không quản cướp đoạt, vậy ta giết đệ tử Thập Phương Kiếm Phái các ngươi, cướp giới chỉ trữ vật của bọn hắn là bình thường, ngươi dựa vào cái gì giết ta?

- Hơn nữa, trước khi tiến vào Huyết Nghĩ Bí Cảnh, toàn bộ đệ tử Thập Phương Kiếm Phái các ngươi, tuyên bố muốn giết ta, ta phản kháng, giết ngược, chẳng lẻ không được?

Ánh mắt Lục Minh sáng ngời, trực diện Thu Vô Trì, không hề sợ hãi, lớn tiếng chất vấn.

Sắc mặt Thu Vô Trì khó coi, mà những người khác của Thập Phương Kiếm Phái cũng không nói gì.

Lục Minh nói không sai, trong Huyết Nghĩ Bí Cảnh, không quản sát lục, không quản cướp đoạt, đây là quy tắc.

- Tốt ngươi cái miệng lưỡi bén nhọn, vậy thì sao, ta cho ngươi biết, cho dù đệ tử Thập Phương Kiếm Phái ta muốn giết ngươi, ngươi cũng phải để cho bọn hắn giết, không thể phản kháng, phản kháng, phải chết.

Thu Vô Trì lạnh lùng nói.

Bá đạo trực tiếp, không thèm nói đạo lý.

Lục Minh cười lạnh, lười nói chuyện, lão gia hỏa này quả thực vô sỉ, không biết xấu hổ tới cực điểm.

- Thu Vô Trì, ngươi thật không biết xấu hổ, Tướng Tinh Điện ta chỉ có hơn hai mươi người đi ra, những người khác bị Thập Phương Kiếm Phái các ngươi đánh chết, còn có trước kia, dựa theo ngươi nói, chỉ cho phép các ngươi giết người Tướng Tinh Điện, Tướng Tinh Điện ta phản sát là không được, là đáng chết, đây là cái đạo lý chó má gì? Vậy thì tốt, vậy sau Thập Phương Kiếm Phái các ngươi chạy trở về Thập Phương Sơn đi, Huyết Nghĩ Bí Cảnh này do Tướng Tinh Điện ta một mình khai thác.

Lão giả tóc đỏ rống to.

- Các ngươi một mình khai thác, nghĩ hay lắm, việc này trái lại còn được.

Một lão giả của Thập Phương Kiếm Phái cười lạnh.

- Hồng lão quái, ngươi cút cho ta, hôm nay ta phải giết Thiên Vân, bằng không ngay cả các ngươi cũng giết, đến lúc đó đại quân của Thập Phương Kiếm Phái ta diệt luôn thất.

Thu Vô Trì âm lãnh nói, vô cùng bá đạo.

- Lớn mật!

Hoa Trì hét lớn.

Thu Vô Trì lại nói thẳng muốn diệt hoàng thất, tâm hắn đáng chết.

- Thu Vô Trì, Thập Phương Kiếm Phái các ngươi lòng muông dạ thú, thiên hạ chung tru.

Lão giả tóc đỏ gào thét.

Sắc mặt Thu Vô Trì cực kỳ khó coi, vừa rồi nhất thời nóng giận, lại nói ra lời như vậy, lúc này không khỏi hối hận.

Cho dù Thập Phương Kiếm Phái có dã tâm như vậy, cũng không thể minh bạch nói ra, hoặc nói, hiện tại còn không phải thời điểm nói ra.

- Thu Vô Trì, đến, chiến một trận, hôm nay không chết không thôi!

Lão giả tóc đỏ bước nhanh về phía trước, giống như sư tử mạnh mẽ, râu tóc dựng ngược, hiển nhiên là giận tới cực điểm.

- Hôm nay, Thiên Vân bổn hoàng tử bảo vệ, ai muốn giết hắn, trước giết ta!

Hoa Trì bước về phía trước, ngữ khí lạnh như băng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)