Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 240: Vì sao không nói sớm

Chương Trước Chương Tiếp

Lão giả tóc đỏ trầm ngâm.

Mười vạn linh tinh, đối với Đại Võ Sư, thậm chí võ giả thấp hơn mà nói, này là thiên văn sổ tự.

Nhưng đối với Võ Tông mà nói, sẽ đỡ hơn.

Võ Tông được xưng Tông Sư, ở Liệt Nhật đế quốc, này tuyệt đối là cường giả nhất lưu, thuộc về thượng tầng, Đại Võ Sư tới so sánh, kém quá nhiều, giá trị con người tự nhiên không tầm thường.

Nhưng mười vạn linh tinh, dù sao không phải số lượng nhỏ, coi như là Võ Tông cũng phải nghĩ kĩ.

- Hồng lão quái, như thế nào? Không dám đánh bạc? Không dám đánh bạc cứ việc nói thẳng, không nên mạnh miệng!

Thu Vô Trì giễu cợt nói.

- Ai nói ta không dám đánh bạc? Đánh bạc thì đánh bạc, hiện trường nhiều người làm chứng như vậy, hi vọng ngươi không nên chơi xấu.

Lão giả tóc đỏ nói.

- Ha ha ha, ta sợ chơi xấu là ngươi, Hồng lão quái, Vân La Quả kia, là của ta!

Thu Vô Trì cười to, vô cùng thoải mái.

Hắn có trăm phần trăm tự tin sẽ thắng, bởi vì trong Thập Phương Kiếm Phái có Dương Tái Thiên.

Hắn cực kỳ tinh tường thực lực của Dương Tái Thiên, Dương Tái Thiên tuyên bố muốn giết Thiên Vân, như vậy Thiên Vân gặp Dương Tái Thiên, nhất định sẽ chết.

Mọi người im lặng chờ đợi.

Nửa ngày sau...

- Có người đi ra!

Quả nhiên, cánh cổng ánh sáng hào quang lập loè, một người tiếp một người xuất hiện.

Rất nhanh đã đi ra mười mấy thanh niên, thuần một sắc, đều là đệ tử Thập Phương Kiếm Phái.

Chư vị trưởng lão Thập Phương Kiếm Phái, kể cả Thu Vô Trì, sắc mặt bình tĩnh, hết thảy tự nhiên ở trong dự liệu của bọn hắn.

Chỉ là bọn hắn không chú ý tới, những đệ tử Thập Phương Kiếm Phái này, sắc mặt đều âm trầm.

Bọn hắn tiếp tục chú ý cánh cổng ánh sáng.

Về sau, cánh cổng ánh sáng liên tục lập loè, không ngừng có người đi ra.

Rất nhanh đã đi ra gần hai trăm người, thuần một sắc đều là đệ tử Thập Phương Kiếm Phái, không có một cái nào là học viên Tướng Tinh Điện.

Lão giả tóc đỏ, Hoa Trì, còn có trưởng lão hoàng thất khác sắc mặt càng ngày càng khó coi, càng ngày càng âm trầm.

- Làm sao có thể? Sao còn không có người đi ra!

Hai đấm Hoa Trì nắm chặt, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.

- Ha ha ha, Hồng lão quái, ta xem Tướng Tinh Điện các ngươi, hơn phân nửa là toàn quân bị diệt, ngươi nhất định phải thua, nhanh giao Vân La Quả ra đây!

Thu Vô Trì cười to, cực kỳ đắc ý.

- Ngươi...

Sắc mặt lão giả tóc đỏ khó coi, cắn răng nói:

- Thu Vô Trì, ngươi chớ đắc ý quá sớm, thời gian còn chưa tới đâu? Không đến một khắc cuối cùng, kết quả ai cũng nói không chừng!

- Ha ha, Hồng lão quái, ngươi thật biết lừa mình dối người, tốt, vậy thì chờ đi.

Thu Vô Trì cười nhạo.

- Thu trưởng lão, chúng ta...

Lúc này, một đệ tử Thập Phương Kiếm Phái muốn nói chuyện, vừa nói mấy chữ, đã bị Thu Vô Trì cắt đứt.

Thu Vô Trì vung tay lên, bá khí nói:

- Được rồi, lần này các ngươi làm không tệ, khổ cực, nhưng người còn chưa tới đông đủ, sự tình kiểm kê Huyết Nghĩ Chi Noãn, chờ một lát nói sau!

- Ta...

Thanh niên kia còn muốn nói tiếp, nhưng sắc mặt Thu Vô Trì trầm xuống, trừng mắt, lời nói của hắn liền nghẹn trở về.

Lúc này, cánh cổng ánh sáng lại lóng lánh, xuất hiện hơn hai mươi thanh niên.

Hơn hai mươi người này, đều là người Tướng Tinh Điện.

Đám người lão giả tóc đỏ mừng rỡ.

- Hừ, vận khí rất tốt, không biết núp ở chỗ nào, mới may mắn sống sót, nhưng đạt được Huyết Nghĩ Chi Noãn lại không biết bao nhiêu, đừng nói một viên Luyện Huyết Đan cũng không đủ luyện chế đấy!

Thu Vô Trì cười lạnh.

Đám người lão giả tóc đỏ trầm mặc, trong nội tâm bọn họ cũng không có hi vọng quá lớn.

Theo thời gian trôi qua, lại đi ra một ít người, đều là đệ tử Thập Phương Kiếm Phái.

Cuối cùng, Thập Phương Kiếm Phái đi ra hai trăm tám mươi người.

Này để cho sắc mặt đám người Thu Vô Trì bắt đầu khó coi.

Thời gian sắp đến rồi, cánh cổng ánh sáng sắp đóng.

Một khi cánh cổng ánh sáng đóng, bọn họ cũng mở không ra, chỉ có thể đợi ba năm sau mới có thể mở.

Nhưng lúc này, Thập Phương Kiếm Phái còn rất nhiều người chưa đi ra.

Mấu chốt nhất là, sáu thiên tài tuyệt đỉnh lĩnh ngộ thế, có hai người chưa ra.

Một người trong đó là Dương Tái Thiên.

- Đoán chừng là ở sào huyệt Huyết Nghĩ, nên trễ nãi!

Trong nội tâm Thu Vô Trì an ủi mình.

- Lục Minh!

Hoa Trì nhìn chằm chằm cánh cổng ánh sáng.

Lục Minh còn chưa đi ra, hắn thực sợ xảy ra ngoài ý muốn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cách thời gian đóng cửa càng ngày càng gần.

Nhưng không ai đi ra.

- Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?

Thu Vô Trì có chút lo lắng.

Những người khác thì thôi, nhưng Dương Tái Thiên còn chưa đi ra, làm sao có thể?

Ông!

Lúc này, cánh cổng ánh sáng lóe lên, xuất hiện hai thân ảnh.

Thu Vô Trì, lão giả tóc đỏ… đều nhìn chằm chằm.

Hình dáng của hai nhân ảnh chậm rãi rõ ràng.

- Thiên Vân? Làm sao có thể!

Thu Vô Trì rống to, quả thực khó có thể tin.

- Thiên Vân, là Thiên Vân!

Lão giả tóc đỏ mở to hai mắt nhìn, sau đó cuồng hỉ, cười ha ha.

Hai người đi ra kia, tự nhiên là Lục Minh và Minh Thành.

- Đáng chết, Thiên Vân này nhất định là tìm địa phương trốn, không có gặp Dương Tái Thiên và đệ tử khác, đáng giận!

Trong nội tâm Thu Vô Trì gầm nhẹ.

- Ha ha, Thu Vô Trì, Thiên Vân còn sống, ngươi thua, giao Thiên Tinh Bí Ngân ra đây, cũng đừng chơi xấu!

Lão giả tóc đỏ nói.

- Ta...

Sắc mặt Thu Thu Vô Trì khó coi, thật sự không nỡ, nhưng trước mắt bao người, hắn không tiện chơi xấu.

- Đều là do Thiên Vân kia, tại sao không chết đi!

Trong lòng hắn gào thét, hết thảy đều do Lục Minh.

Nhưng vẫn bất đắc dĩ, cắn răng lấy ra một khối kim loại, giao cho lão giả tóc đỏ.

Cái này là Thiên Tinh Bí Ngân, cường giả Võ Tông khác có chút hâm mộ nhìn lão giả tóc đỏ.

- Ha ha, ta liền không khách khí!

Lão giả tóc đỏ cười to thu lại.

Sau đó nhìn về phía Lục Minh, càng xem càng cảm thấy Lục Minh thuận mắt.

- Sao Dương Tái Thiên còn chưa đi ra?

Sắc mặt Thu Vô Trì âm trầm nhìn cánh cổng ánh sáng.

Phanh!

Đột nhiên, cánh cổng ánh sáng chấn động kịch liệt, sau đó nổ tung, hóa thành quang điểm tiêu tán.

- Tại sao lại như vậy? Dương Tái Thiên đâu? Sao không có đi ra?

Thu Vô Trì rống to.

- Đến cùng xảy ra chuyện gì? Sao Dương Tái Thiên không đi ra, còn có nhiều đệ tử như vậy, đã xảy ra chuyện gì?

Trưởng lão khác của Thập Phương Kiếm Phái cũng bắt đầu rống to, vô cùng nổi giận.

- Dương Tái Thiên sư huynh, hắn chết rồi!

Đột nhiên, một đệ tử Thập Phương Kiếm Phái hét lớn.

Toàn trường yên tĩnh, sắc mặt Thu Vô Trì khó coi nhìn chằm chằm đệ tử này, kêu lên:

- Ngươi nói cái gì? Dương Tái Thiên chết rồi? Hắn chết như thế nào? Trong Huyết Nghĩ Bí Cảnh ai có thể giết hắn? Cho dù đối mặt Mẫu Huyết Nghĩ, hắn cũng có thể toàn thân trở ra, sao lại chết?

Thu Vô Trì gào thét, trên người bộc phát ra khí tức cường đại, nhìn chằm chằm đệ tử này.

- Thật đã chết rồi, đại bộ phận sư huynh đệ ở đây đều thấy được.

Đệ tử kia kêu lên.

- Đúng vậy, trưởng lão, Dương Tái Thiên thật đã chết rồi!

Đệ tử khác cũng nhao nhao gật đầu.

Sắc mặt Thu Vô Trì tái nhợt, trong mắt lộ ra hào quang làm cho người sợ hãi, nhìn chằm chằm đệ tử kia, quát:

- Vì sao ngươi không nói sớm?

- Thu trưởng lão, vừa rồi ta muốn nói, là ngươi không cho ta nói.

Đệ tử kia ủy khuất nói.

- Ngươi...

Thu Vô Trì tức đến thiếu chút nữa phun máu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)