Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 236: Chiến dương tái thiên

Chương Trước Chương Tiếp

Đệ tử Thập Phương Kiếm Phái mừng rỡ, bởi vì Dương Tái Thiên đến rồi.

Nhưng Lục Minh chỉ tùy ý nhìn lướt qua, công kích tiếp tục.

Phanh! Phanh!

Cả đám đệ tử Thập Phương Kiếm Phái bị quất bay, đợi Dương Tái Thiên đuổi tới, đã không có mấy người còn đứng được.

Sắc mặt Dương Tái Thiên âm trầm nhìn bốn phía, sau đó nhìn về phía Lục Minh, lạnh lùng nói:

- Ta bảo ngươi dừng tay, ngươi không có nghe sao?

- Nghe được, nhưng ngươi tính toán cái rễ hành gì? Ngươi nói dừng tay, ta phải dừng tay?

Lục Minh liếc hắn.

Sắc mặt Dương Tái Thiên càng thêm âm trầm.

Lục Minh lại còn nói hắn là cái rễ hành gì?

Dương Tái Thiên giận quá thành cười, nói:

- Thiên Vân, trước kia ta từng nói qua, ngươi là con mồi của Dương Tái Thiên ta, khi đó, chỉ tùy ý nói mà thôi, nhưng hiện tại, ngươi chết chắc rồi, không có một tia sinh cơ!

- Có phải Thập Phương Kiếm Phái các ngươi chỉ dùng một sáo lỗ hay không, vừa thấy mặt liền nói ta chết chắc rồi, kết quả toàn bộ nằm ở chỗ này, ngươi rất nhanh cũng sẽ như vậy.

Lục Minh cười nhạo.

- Đừng cầm ta so sánh với những phế vật kia.

Dương Tái Thiên nói.

Sắc mặt đệ tử Thập Phương Kiếm Phái khác khó coi, Dương Tái Thiên ở trước mặt mọi người nói bọn họ là phế vật, trong nội tâm bọn họ đương nhiên không thoải mái.

- Trong mắt ta, ngươi và bọn hắn không sai biệt lắm, đều là phế vật!

Lục Minh cười nhạt.

- Lớn mật, làm càn!

Dương Tái Thiên gầm lên, sát cơ lạnh lùng.

Hắn, Dương Tái Thiên, từ khi ra đời đã là thiên tài, cùng nhau đi tới, quét ngang bạn cùng lứa tuổi, cơ hồ vô địch.

Hiện tại Lục Minh lại dám nói hắn phế vật, đây là vô cùng nhục nhã.

Hắn đối với Lục Minh, phải giết!

- Thiên Vân, ngươi thành công rồi, thành công chọc giận ta, hôm nay, ta đến đánh gãy xương cốt toàn thân ngươi, sau đó bắt ngươi đi nuôi Huyết Nghĩ!

Dương Tái Thiên gào thét, khí tức trên người bộc phát.

Hơn nữa không ngừng tăng lên.

Rất nhanh, đã đột phá Đại Võ Sư lục trọng đỉnh phong, tiến vào Đại Võ Sư thất trọng.

- Đại Võ Sư thất trọng!

Lục Minh nao nao.

- Đại Võ Sư thất trọng, Dương Tái Thiên sư huynh đột phá Đại Võ Sư thất trọng, Thiên Vân chết chắc rồi.

Đệ tử Thập Phương Kiếm Phái mừng rỡ kêu to.

Dương Tái Thiên vốn là thiên tài tuyệt thế, lực đè bạn cùng lứa tuổi, một khi tu vi đột phá, chiến lực cũng sẽ tăng vọt.

- Dương Tái Thiên sư huynh, không nên đơn giản giết Thiên Vân, ta muốn từ từ tra tấn hắn.

- Không sai!

Đệ tử Thập Phương Kiếm Phái kêu to.

- Thiên Vân, vừa rồi ta nhìn thấy, ngươi rõ ràng lĩnh ngộ hai loại thế, xác thực kinh người, nhưng ta nói cho ngươi biết, thế, ở tinh, không ở nhiều, hơn nữa mặc kệ có bao nhiêu thế, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, đều sẽ sụp đổ.

Ánh mắt Dương Tái Thiên như điện, khí thế như hổ, bước ra một bước, đại địa nổ vang.

- Nói nhảm thật nhiều, bất quá là kiếm cớ cho mình vô năng mà thôi!

Lục Minh nói.

- Ta vô năng? Ha ha ha, muốn chết!

Dương Tái Thiên rống to, chiến kiếm sau lưng ra khỏi vỏ, một cỗ khí tức cực nóng bộc phát.

Thế, cũng là hỏa thế.

- Ta sẽ cho ngươi thấy, uy lực chính thức của hỏa thế!

Dương Tái Thiên thét dài, thân hình nhanh chóng vọt tới Lục Minh, chém ra một kiếm.

Hỏa thế bọc lấy kiếm khí, bộc phát ra uy lực kinh người.

- Nguyên lai là hỏa thế tiểu thành!

Trong miệng Lục Minh nói thầm.

- Thế của ngươi chỉ là da lông, mà thế của ta, đã tiểu thành, cái này là tinh!

Dương Tái Thiên thét dài, trong thanh âm mang theo khinh miệt.

Vừa rồi thế của Lục Minh, cũng không có toàn lực bộc phát, hắn cho rằng tuy Lục Minh lĩnh ngộ hai loại thế, nhưng chỉ da lông mà thôi, làm sao có thể chống đỡ hắn?

- Ếch ngồi đáy giếng!

Lục Minh cười nhạt.

- Cái gì?

Dương Tái Thiên sững sờ, nhưng sau một khắc, sắc mặt hắn đại biến.

Bởi vì thế trên người Lục Minh điên cuồng tăng lên.

Đầu tiên là hỏa thế, lập tức đến tiểu thành, thậm chí còn tăng lên trên, cuối cùng mặc dù không đến đại thành, nhưng mạnh hơn thế của Dương Tái Thiên một đoạn.

Oanh!

Một mũi thương kích bắn ra, va chạm với kiếm khí của Dương Tái Thiên, hai hai tiêu tán.

- Làm sao có thể? Hỏa thế của ngươi, sao lại mạnh như vậy? Đây là chuyện gì xảy ra?

Dương Tái Thiên rống to, quả thực khó có thể tin.

Vừa rồi hắn xem thường Lục Minh, nói thế của Lục Minh nhiều mà không tinh.

Nhưng lập tức hắn phát hiện, Lục Minh chẳng những nhiều, còn tinh hơn hắn.

Này tựa như hắn tự mình tát tai mình.

- Này liền không có khả năng? Vậy thì tiếp tục!

Oanh!

Khí thế trên người Lục Minh lại tăng.

Lúc này đây, là phong thế.

Một đường tăng lên, như vòi rồng càn quét, cuối cùng phong thế của Lục Minh xông lên tiểu thành.

- Phong thế tiểu thành, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng này, ngươi ăn gian, ngươi ăn gian, ngươi làm sao có thể lĩnh ngộ hai loại thế đến tiểu thành?

Dương Tái Thiên không còn bình tĩnh, cuồng loạn kêu lên.

Thậm chí ngay cả ngũ quan cũng bóp méo.

Hắn, Võ Sư cửu trọng tựu lĩnh ngộ thế, ở trong Thập Phương Kiếm Phái cũng không nhiều.

Mà ở Đại Võ Sư lục trọng, tu luyện hỏa thế đến tiểu thành, đây càng thêm hi hữu.

Hắn một mực tự ngạo, lấy Liệt Nhật Lục Kiệt làm mục tiêu, không để những người khác vào mắt.

Nhưng hiện tại, hắn đột nhiên phát hiện, thiên phú của Lục Minh mạnh hơn hắn, còn mạnh hơn một mảng lớn, này để cho hắn khó có thể tiếp nhận.

- Chết, Thiên Vân này nhất định phải chết, trên thế giới này, không thể có thiên tài vượt qua ta!

Trong nội tâm Dương Tái Thiên gào rú.

- Giết!

Không chút do dự, huyết mạch bộc phát, hắn sử dụng toàn lực, đánh về phía Lục Minh.

- Chết đi!

Kiếm khí kinh thiên, nhiệt độ nóng vô cùng.

Dương Tái Thiên, tuyệt đối là thiên tài tuyệt thế, chiến lực cực kỳ khủng bố, lúc này toàn lực ra tay, uy thế kinh người.

Coi như là Đại Võ Sư bát trọng, cũng sẽ bị một chiêu chém giết, Đại Võ Sư cửu trọng cần tránh phong mang.

Nhưng hắn đụng phải Lục Minh.

Phong hỏa thế liên hợp, hóa thành mũi thương hỏa diễm hừng hực phóng lên trời.

Oanh!

Lục Minh và Dương Tái Thiên oanh kích, hóa thành sóng xung kích khủng bố, càn quét bốn phương tám hướng.

- Không tốt, mau lui lại!

Những đệ tử Thập Phương Kiếm Phái kia nhao nhao rống to, không để ý thương thế, điên cuồng lui về phía sau.

Mà người Tướng Tinh Điện ở phía xa, cũng lộ ra vẻ kinh hãi, vội vàng lui về phía sau.

Oanh!

Sóng xung kích càn quét cả vùng đất, oanh ra rất nhiều hố sâu.

- Giết!

- Giết!

Hai tiếng rống to, hai thân ảnh lại đụng vào nhau.

Cách rất xa, người hai phe khiếp sợ nhìn xem, bọn họ chứng kiến hai thân ảnh tản ra khí tức cực nóng, va chạm ở trên không trung, như hai cự thú viễn cổ.

Oanh! Oanh!

Liên tục hơn mười âm thanh va chạm, cả vùng đất nhiều ra mười cái hố to, giống như tận thế.

Cũng may trước khi bọn họ đại chiến, đã rời khỏi sào huyệt Huyết Nghĩ một khoảng cách, bằng không sào huyệt Huyết Nghĩ cũng bị oanh sập.

Tuy vậy, sào huyệt Huyết Nghĩ vẫn bị kinh động, từng con Huyết Nghĩ bò đi ra.

Oanh!

Lại một tiếng nổ vang kịch liệt, một thân ảnh nhanh chóng lui về phía sau, bị đánh bay.

Là Dương Tái Thiên, lúc này hắn cực kỳ chật vật, cả người đầy máu, tóc tai bù xù.

Hắn không địch lại Lục Minh.

- Thiên Vân, ta muốn ngươi chết, ta muốn giết ngươi, ta muốn giết sạch bằng hữu của ngươi, người nhà ngươi.

Dương Tái Thiên gào rú, giống như điên cuồng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)