- Ta...
Bạch Xích chỉ nói một chữ ta, liền nói không được nữa.
Trước kia ở ngoài Huyết Nghĩ Bí Cảnh, hắn nhiều lần nhằm vào Lục Minh, hơn nữa cố ý đẩy sự tình Thập Phương Kiếm Phái muốn săn giết học viên Tướng Tinh Điện lên người Lục Minh, khiến cho người Tướng Tinh Điện bài xích Lục Minh.
Vừa rồi lại xui khiến đệ tử Thập Phương Kiếm Phái vây giết Lục Minh.
Lý do Lục Minh không giết hắn? Chính hắn cũng nghĩ không ra.
- Xem ra không có, vậy thì đi chết đi!
Lục Minh lạnh lùng nói.
- Không, đừng giết ta.
Đột nhiên Bạch Xích quỳ xuống kêu lên:
- Thiên Vân, ngươi tạm tha mạng chó của ta đi, về sau ngươi để cho ta làm cái gì, ta đều đáp ứng, về sau ta chính là nô tài của ngươi, tùy ngươi sai sử.
- Làm nô tài của ta? Ngươi xứng sao?
Lục Minh đạm mạc hỏi.
Oanh!
Trên người bộc phát ra khí tức cường đại, bao phủ về phía Bạch Xích và thanh niên áo lục.
Bạch Xích chỉ cảm thấy bị một ngọn núi lớn trấn áp, hô hấp trở nên khó khăn.
- Muốn giết ta, không dễ dàng như vậy.
Lúc này, thanh niên áo lục kia rống to, bộc phát ra toàn bộ lực lượng, phóng về phía Lục Minh.
Hắn muốn lấy mạng đổi mạng, đổi lấy một đường sinh cơ.
Nhưng làm sao có thể?
XÍU...UU!!
Thương mang đâm thủng không khí, xuyên qua mi tâm của thanh niên áo lục.
Máu tươi văng khắp nơi, có vật đỏ trắng tung tóe lên mặt Bạch Xích.
Bạch Xích hoảng sợ kêu to, giờ phút này, hắn cảm giác tuyệt vọng và bất lực.
Thực lực của thanh niên áo lục còn trên hắn, nhưng đối mặt Lục Minh, lại bị một chiêu miểu sát, hắn ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có.
- Ah, đừng giết ta, ta sai rồi, ta sai rồi, ta không nên đắc tội ngươi, ta sai rồi.
Bạch Xích cuồng loạn kêu to.
Giờ khắc này, hắn vô cùng hối hận, hối hận tại sao lại đắc tội Lục Minh, Lục Minh căn bản không phải hắn có thể đắc tội được.
- Đều do Bạch Long, đều do hắn, tại sao lại gây yêu nghiệt này, đều do hắn.
Trong nội tâm Bạch Xích rống to, hắn đổ hết thảy tội lỗi lên người Bạch Long.
Nếu không phải Bạch Long, hắn làm sao lại chọc tới Lục Minh?
- Phế vật, thật là ô uế tay của ta.
Lục Minh nói nhỏ.
- Đúng, đúng, giết ta sẽ ô uế tay ngươi, đúng, ngươi nói không sai!
Bạch Xích giống như bắt được cây cỏ cứu mạng cuối cùng, lớn tiếng kêu lên.
- Nhưng không giết ngươi, tâm ta khó an.
Lục Minh lại nói, trong thanh âm lộ ra hơi lạnh thấu xương.
- Không...
Bạch Xích vừa muốn kêu to, một mũi thương lóe lên rồi biến mất, chui vào mi tâm trong đến Bạch Xích.
Bạch Xích, chết!
- Hiện tại, các ngươi nên giao giới chỉ trữ vật ra đây đi à nha?
Ánh mắt Lục Minh nhìn những đệ tử Thập Phương Kiếm Phái kia.
Sắc mặt đệ tử Thập Phương Kiếm Phái tái nhợt, Lục Minh chiến lực khủng bố, thủ đoạn tàn nhẫn, vừa rồi bọn họ đã tận mắt nhìn thấy.
Nhưng bọn họ là đệ tử Thập Phương Kiếm Phái, bình thường cao cao tại thượng, hiện tại phải giao giới chỉ trữ vật, đây quả thực là vô cùng nhục nhã.
- Thiên Vân, ngươi làm như vậy, Thập Phương Kiếm Phái sẽ không bỏ qua ngươi.
Có người rống to.
- Xem ra không giao rồi, vậy ta tự mình đến lấy.
Lục Minh cười lạnh, thân hình như quỷ mị lóe lên.
Vừa rồi đệ tử Thập Phương Kiếm Phái đã bị Lục Minh trọng thương, không có chút sức phản kháng nào, bị Lục Minh tháo giới chỉ trữ vật xuống.
Thuận tiện, Lục Minh tiện tay trảo một cái, cả đám đệ tử Thập Phương Kiếm Phái bị vứt lên, trùng trùng điệp điệp té lăn trên đất.
Sau đó mọi người chồng lên, như xếp La Hán, càng chồng càng cao.
Người cuối cùng là Cao Thiên Khoát, hắn bị Lục Minh tháo giới chỉ trữ vật xuống, đá ra một cước, thân thể Cao Thiên Khoát bay lên, nằm ở trên hơn ba mươi đệ tử Thập Phương Kiếm Phái.
Ba mươi mấy đệ tử Thập Phương Kiếm Phái, chồng cao hơn mười thước.
Thân hình Lục Minh khẽ động, xuất hiện ở chỗ cao nhất, dẫm lên người Cao Thiên Khoát chờ đợi.
Ba mươi mấy đệ tử Thập Phương Kiếm Phái gào thét, nhưng không làm nên chuyện gì.
Sau một lát, Lục Minh ngẩng đầu nhìn về phía xa.
- Rốt cục đến rồi!
Lục Minh nói nhỏ.
Xa xa, từng thân ảnh tung nhảy, nhanh chóng bay về bên này.
Nhân số hơn 200 người.
Những người còn lại của Thập Phương Kiếm Phái, Tướng Tinh Điện đều chạy tới bên này.
Bóng người chớp động, rất nhanh đã đến phụ cận.
- Thiên Vân, đó là Thiên Vân.
- Đó là sư huynh đệ của Phương Kiếm Phái ta, đáng giận, sao bọn họ lại thua ở trên tay Thiên Vân?
- Đáng chết, Thiên Vân lại đối xử với bọn hắn như vậy, đáng chết.
Có gần 200 đệ tử Thập Phương Kiếm Phái, thấy một màn như vậy, con mắt đỏ bừng, trên người toát ra sát cơ lạnh lùng, cả đám tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm Lục Minh.
Một phương hướng khác, có hai mươi mấy học viên Tướng Tinh Điện thấy một màn như vậy, trợn mắt há hốc mồm.
- Này... Thiên Vân này, cũng quá cường thế bá đạo rồi?
- Bá đạo, ta xem hắn đây là muốn chết, chúng ta cách hắn xa một chút.
Học viên Tướng Tinh Điện nghị luận nhao nhao.
- Thiên Vân huynh!
Minh Thành cũng ở trong đó, lúc này lại kêu to, phóng về phía Lục Minh.
- Minh huynh, ngươi cách ta xa một chút, xem kịch vui là được.
Lục Minh nhìn Minh Thành cười cười, vung tay lên nói.
Thân hình Minh Thành không khỏi ngừng lại, giống như Lục Minh nói có một loại ma lực, không cách nào cự tuyệt, ngay cả hắn cũng không phát hiện.
- Thiên Vân, ngươi còn không cút xuống, thả chư vị sư huynh của Thập Phương Kiếm Phái ta ra.
- Nói, đến cùng dùng thủ đoạn hèn hạ gì, đánh lén cao thủ Thập Phương Kiếm Phái ta?
- Đáng chết, hành vi của ngươi, chết vạn lần cũng không đủ ngươi biết không?
Đệ tử Thập Phương Kiếm Phái tiếp tục rống to.
Nhưng Lục Minh căn bản mặc kệ bọn hắn, kêu nửa ngày, thời gian dần qua liền ngừng lại.
- Ta bảo bọn hắn giao giới chỉ trữ vật, bọn họ không giao, cho nên rơi xuống kết cục này, hiện tại, các ngươi giao giới chỉ trữ vật ra đây, bằng không cũng sẽ có kết cục như thế.
Lúc này, thanh âm nhàn nhạt của Lục Minh truyền khắp toàn trường.
- Cái gì?
Đệ tử Thập Phương Kiếm Phái ngây ngẩn cả người.
Học viên Tướng Tinh Điện cũng ngây ngẩn cả người.
Thiên Vân đang đánh cướp, đánh cướp đệ tử Thập Phương Kiếm Phái.
Điên rồi, điên rồi, Thiên Vân điên rồi.
Trong nội tâm mọi người rống to.
Thiên Vân rõ ràng bằng vào một người, muốn đánh cướp gần 200 đệ tử Thập Phương Kiếm Phái, hắn không phải điên thì là cái gì?
- Thiên Vũ, xem ra ngươi trốn mấy ngày, đúng là điên rồi, nhưng bất kể như thế nào, hôm nay ngươi chết chắc.
Trong đám người Thập Phương Kiếm Phái, một thân ảnh cao gầy đi ra, trên người tản mát khí tức cường đại.
Lục Minh nhận ra, người này là một trong sáu người lĩnh ngộ thế của Thập Phương Kiếm Phái.
Vù! Vù!
Thân hình chớp động, lại có hai thanh niên đi ra, khí tức trên người không thua thanh niên cao gầy.
Đều lĩnh ngộ thế.
Ba người tràn ngập sát cơ nhìn chằm chằm Lục Minh, tùy thời ra tay.
- Các ngươi không nên chủ quan, chiến lực của người này không phải chuyện đùa, các ngươi tốt nhất liên thủ chém giết hắn.
Dưới chân Lục Minh, Cao Thiên Khoát kêu to.
Đệ tử Thập Phương Kiếm Phái biến sắc.
Trước kia bọn hắn cho rằng Lục Minh dùng thủ đoạn hèn hạ gì kích thương đám người Cao Thiên Khoát, nhưng lúc này xem ra, sự tình không có đơn giản như vậy.
Chẳng lẽ Lục Minh thật mạnh như thế?
Ba người cầm đầu do dự.