Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 233: Dọa phá gan

Chương Trước Chương Tiếp

Lúc này trên mặt Bạch Xích và thanh niên áo lục treo nụ cười.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ liên thủ, âm thầm săn giết Huyết Nghĩ, tăng thêm hai người bọn họ vốn là thập đại cao thủ của Ngoại Điện, thực lực mạnh mẽ, cho nên thu hoạch không tồi, thậm chí còn đụng phải một tổ kiến, bị bọn hắn dọn sạch.

Hơn nữa chỉ cần bọn họ đụng phải đệ tử Thập Phương Kiếm Phái, mặc kệ mạnh yếu, đều xa xa tránh đi, cho nên không có gặp nguy hiểm gì.

- Ha ha, lần này thu hoạch Huyết Nghĩ Chi Noãn, đủ đổi không ít Luyện Huyết Đan rồi, tương lai nhất định có thể thức tỉnh huyết mạch thứ hai cường đại, đến lúc đó, Tướng Tinh Điện là thiên hạ của hai người chúng ta.

Thanh niên áo lục cười to.

- Đúng vậy, Thiên Vân kia lại muốn giết ta, đáng tiếc hắn quá cuồng vọng, lại khiêu chiến toàn bộ Thập Phương Kiếm Phái, ta đoán chừng hắn sớm đã bị đệ tử Thập Phương Kiếm Phái vây giết đến chết.

Ánh mắt Bạch Xích lộ ra vẻ dữ tợn.

- Đã tới sào huyệt Huyết Nghĩ, chúng ta âm thầm quan sát, chờ người khác ra tay, chúng ta lại tùy thời thu một ít Huyết Nghĩ Chi Noãn, ồ? Phía trước có người.

Thanh niên áo lục đang nói, bỗng nhiên sững sờ, nhìn về phía trước.

- Có người?

Bạch Xích cũng nhìn sang, vừa xem xét, sắc mặt đại biến, thiếu chút nữa dọa đái.

- Thiên Vân, sao ngươi còn chưa chết!

Bạch Xích kêu to.

- Ngươi còn chưa chết, ta làm sao chết được?

Lục Minh đứng dậy, lạnh lùng nhìn về phía Bạch Xích.

- Đi, đi mau!

Toàn thân Bạch Xích run rẩy, gầm nhẹ một tiếng, chạy như điên về phía sau.

Mà thanh niên áo lục phản ứng còn nhanh hơn Bạch Xích, sớm xoay người chạy như điên.

- Bạch Xích, ta nói rồi, phải giết ngươi, ngươi cho rằng chạy được?

Lục Minh cười nhạt, giẫm chân lao ra, như gió đuổi theo Bạch Xích.

- A!

Bạch Xích kêu to, chỉ cảm thấy toàn thân rét run, sử dụng khí lực bú sữa mẹ chạy như điên.

- Ngươi chờ ta một chút!

Bạch Xích kêu to, thanh niên áo lục chạy ở phía trước hắn, tốc độ càng nhanh hơn.

Thanh niên áo lục làm sao có thể để ý đến hắn? Ở ngoài Huyết Nghĩ Bí Cảnh, hắn cũng nhằm vào Lục Minh, lúc này hắn sợ gần chết, làm sao dám dừng lại?

Bạch Xích chỉ cảm thấy sau lưng mát lạnh, da đầu run lên, cảm giác Tử Thần đang tới gần.

- Trốn, ta nhất định phải chạy đi, ta không thể chết được!

Bạch Xích rống to.

Nhưng Lục Minh cách hắn càng ngày càng gần.

Lúc này, xa xa đột nhiên có mấy chục thân ảnh nhanh chóng chạy đến, đều là đệ tử Thập Phương Kiếm Phái.

Con mắt Bạch Xích sáng ngời, thần sắc cuồng hỉ, tốc độ thoáng cái giống như nhanh thêm vài phần, toàn lực lao về phía đệ tử Thập Phương Kiếm Phái, miệng hô to:

- Huynh đệ Thập Phương Kiếm Phái, Thiên Vân ở đây, Thiên Vân ở đây, hắn giết đệ tử Thập Phương Kiếm Phái các ngươi!

Mặc kệ Lục Minh có giết hay không, hắn cũng phải nói Lục Minh giết, chỉ có như vậy, hắn mới có thể thoát thân.

- Thiên Vân?

Phía trước có ba mươi mấy đệ tử Thập Phương Kiếm Phái, cầm đầu chính là Cao sư huynh.

Hắn sững sờ, sau đó lộ ra sát cơ âm lãnh, quát:

- Là Thiên Vân, ha ha ha, rốt cục để ta đụng phải!

Hắn nhanh chóng phóng về phía Lục Minh.

- Ha ha, vận khí của Cao sư huynh thật tốt!

Đệ tử Thập Phương Kiếm Phái khác cười to, cũng phóng đi theo.

Lục Minh chứng kiến đệ tử Thập Phương Kiếm Phái đến, không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, ngược lại không vội đuổi giết Bạch Xích.

Vù! Vù!...

Thân hình chớp động, đệ tử Thập Phương Kiếm Phái bao bọc vây quanh Lục Minh.

Hô!

Bạch Xích cuồng hỉ, thở phào một hơi.

- Tiểu tử, tuy ngươi là người Tướng Tinh Điện, nhưng Thiên Vân muốn giết ngươi, ta muốn bảo vệ ngươi, an tâm đứng đấy cho ta!

Cao sư huynh liếc Bạch Xích, nhàn nhạt phân phó.

- Vâng vâng!

Bạch Xích liên tục gật đầu, trong nội tâm lại cười to:

- Thiên Vân, trời không tuyệt ta, hiện tại chết là ngươi.

Cao sư huynh không nhìn Bạch Xích, ánh mắt liếc về Lục Minh, lộ ra sát khí lạnh như băng, nói:

- Thiên Vân, để ngươi tránh nhiều ngày như vậy, cuối cùng vẫn phải chết ở trên tay ta, nhớ kỹ tên của ta, ta gọi Cao Thiên Khoát.

- Cao Thiên Khoát đúng không? Rất tốt, hiện tại ta tuyên bố, đánh cướp, giao giới chỉ trữ vật của các ngươi ra đây.

Lục Minh bỉu môi nói.

- Cái gì? Ngươi nói cái gì? Đánh cướp?

Cao Thiên Khoát kêu to, quả thực cho rằng mình nghe lầm.

- Nói nhảm, giao giới chỉ trữ vật ra, bằng không thì vĩnh viễn lưu lại!

Lục Minh lạnh lùng nói.

- Ha ha ha, Thiên Vân, ta xem ngươi là điên rồi, hiện tại ta sẽ để ngươi thanh tỉnh.

Cao Thiên Khoát cười to.

Đông!

Sau đó hắn bước ra một bước, đại địa nổ vang, một cỗ khí tức cường thế, trầm trọng từ trên người Cao Thiên Khoát phát ra, như một ngọn núi lớn đứng sửng ở chỗ đó.

Thế, sơn thế!

- Chết cho ta!

Trong tay Cao Thiên Khoát xuất hiện một thanh cự kiếm, chạy nhanh như điên, đánh về phía Lục Minh, giống như một ngọn núi lớn vọt tới.

- Thiên Vân chết chắc rồi!

Có đệ tử Thập Phương Kiếm Phái cười nhạo.

Nhưng sau một khắc, bọn họ đều ngây ngẩn cả người.

Oanh!

Trên người Lục Minh dâng lên khí tức cực nóng.

Khí tức cực nóng cuồn cuộn, trong phạm vi trăm mét, độ ấm nhanh chóng dâng lên.

Oanh!

Lục Minh đâm ra một thương, như sao băng từ trên trời giáng xuống, oanh lên một ngọn núi lớn.

Núi lớn ầm ầm vỡ nát, Cao Thiên Khoát kêu thảm, thân thể như bóng da bay ra ngoài.

Toàn trường thoáng cái an tĩnh lại, mọi người khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm.

- Cao sư huynh, thất bại? Một chiêu bị đánh bại?

- Này... Này... Làm sao có thể?

Đệ tử Thập Phương Kiếm Phái sững sờ nói.

Cách đó không xa, đồng tử của Bạch Xích kịch liệt co rút lại, trên mặt lộ ra vẻ khó tin, nội tâm rống to:

- Hỏa thế, không có khả năng, tuyệt đối không thể!

Hắn khó có thể tiếp nhận.

Phanh!

Lục Minh bước ra một bước, khí tức trên người bộc phát, đè về phía đệ tử Thập Phương Kiếm Phái.

- Không tốt, đồng loạt ra tay!

Đệ tử Thập Phương Kiếm Phái kêu to.

- Sơn Băng!

Lục Minh nhẹ nói, Trấn Yêu Thương sáng lên, ngưng tụ ra một thanh cự thương.

Cự thương đè xuống, sóng xung kích khủng bố oanh ra, tứ tán nổ bung.

Tiếng kêu thảm thiết, tiếng rống giận dữ vang lên, đệ tử Thập Phương Kiếm Phái như bóng da, bị đánh bay ra ngoài, ngã ở các nơi.

Chỉ có hai người còn đứng.

Bạch Xích và thanh niên áo lục.

Lúc này sắc mặt Bạch Xích trắng bệch, thân thể không ngừng run rẩy, trong ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.

- Sao lại mạnh như vậy? Sao lại mạnh như vậy?

Trong miệng hắn không ngừng nói thầm, quả thực khó có thể tin.

Vốn đụng phải đệ tử Thập Phương Kiếm Phái, hắn cuồng hỉ, cho rằng được cứu trợ rồi, cho rằng Lục Minh chết chắc rồi, căn bản không giết được hắn.

Nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, ba mươi mấy đệ tử Thập Phương Kiếm Phái, trong đó còn có thiên tài tuyệt đỉnh lĩnh ngộ thế, lại bị Lục Minh lấy thế dễ như trở bàn tay đánh bay.

Tại sao có thể như vậy?

- Hiện tại, xem ai còn có thể cứu ngươi?

Lục Minh từng bước một đi về phía Bạch Xích, khóe môi nhếch lên nụ cười trêu tức.

- Đừng, đừng giết ta!

Bạch Xích kêu to, không có một chút dũng khí phản kháng.

- Đừng giết ngươi? Ha ha, ngươi thật ngây thơ, ngươi nói đi, ngươi có thể nói ra một lý do ta không thể giết ngươi, ta sẽ không giết.

Lục Minh cười lạnh nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)