Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 229: Tranh đoạt

Chương Trước Chương Tiếp

Phụ cận truyền đến tiếng quát lạnh, mấy thanh niên Thập Phương Kiếm Phái phát hiện hắn.

Thanh âm truyền ra, chấn động toàn trường.

Năm mươi mấy người quay đầu, nhìn về phía Lục Minh.

- Thật là Thiên Vân, chúng ta nhiều người như vậy, hắn rõ ràng còn dám xuất hiện?

- Ha ha, hắn đây là muốn chết, chúng ta liên thủ, đánh chết hắn!

Đệ tử Thập Phương Kiếm Phái, cả đám ánh mắt tràn ngập sát cơ nhìn về phía Lục Minh.

Lục Minh quét nhìn, hiểu rõ tình huống hiện trường.

Nơi đây, Thập Phương Kiếm Phái có ba mươi mấy người.

Học viên Tướng Tinh Điện cũng có gần hai mươi người, thậm chí còn có ba người trong thập đại cao thủ Ngoại Điện.

- Thiên Vân, hắn là của ta.

Một thanh âm âm trầm từ trong Thập Phương Kiếm Phái vang lên.

Một thanh niên mặc lam bào bước đi ra, cười lạnh nhìn Lục Minh.

- Thủy Lưu Ngân sư huynh!

- Chẳng lẽ Thủy Lưu Ngân sư huynh muốn đích thân xuất thủ, Thiên Vân chết chắc rồi.

Thanh niên này đi ra, trong Thập Phương Kiếm Phái truyền ra tiếng kinh hô.

Nội tâm Lục Minh khẽ động, hắn nhớ rõ, thanh niên này là một trong sáu thiên tài lĩnh ngộ “thế của Thập Phương Kiếm Phái.

- Thiên Vân, ngươi thật là bị lòng tham che mắt, lại còn dám xuất hiện ở chỗ này, thực là tự mình muốn chết, cũng được, giải quyết ngươi, cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ của Thu trưởng lão.

Thủy Lưu Ngân nhìn về phía Lục Minh, thản nhiên nói, trong lời nói tràn đầy tự tin, giống như Lục Minh đã là thịt mỡ bên miệng hắn.

- Trước kia cũng có mấy đệ tử Thập Phương Kiếm Phái nói với ta như vậy, bất quá hiện tại bọn hắn đã lên đường.

Lục Minh đạm mạc cười nói.

- Cái gì? Thiên Vân, ngươi lại giết đệ tử Thập Phương Kiếm Phái ta, ngươi lớn mật, ngươi đây là tội ác tày trời ngươi biết không?

Một đệ tử Thập Phương Kiếm Phái kêu to.

- Buồn cười!

Lục Minh chỉ nhàn nhạt nói ra hai chữ.

Thế gian luôn có một số người như vậy, giống như chỉ có bọn hắn có thể giết người khác, người khác phản kháng, cái kia chính là tội ác tày trời.

Đối với người như vậy, Lục Minh chẳng muốn nói nhảm.

- Thiên Vân, bất kể như thế nào? Ngươi đụng phải ta, thì hẳn phải chết!

Sắc mặt Thủy Lưu Ngân càng âm trầm, trên người tản mát ra khí thế cường đại.

Thế, thủy thế!

- Bớt sàm ngôn đi, trước kia ta đã từng nói qua, xem ai giết ai?

Trường thương trong tay Lục Minh chỉ tới, sát cơ bắn ra.

Nhưng lúc này, một mùi thơm càng nồng đậm truyền tới.

Trong lòng mọi người chấn động.

Giao Linh Quả sắp thành thục.

- Thiên Vân, tạm thời cho ngươi sống lâu một hồi, chờ ta lấy Giao Linh Quả, lại giết ngươi!

Thủy Lưu Ngân lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn về phía Giao Linh Quả, tản mát ra hào quang nóng bỏng.

Chỉ cần đạt được Giao Linh Quả, hắn có thể lấy Giao Linh Quả đột phá Đại Võ Sư thất trọng.

Khi đó, ở trong Huyết Nghĩ Bí Cảnh, hắn không sợ bất luận kẻ nào, coi như là Dương Tái Thiên hắn cũng không sợ, khi đó hắn giết vào sào huyệt Huyết Nghĩ, có thể được bao nhiêu Huyết Nghĩ Chi Noãn?

Nghĩ tới đây, trong nội tâm hắn lửa nóng.

Ở trong Huyết Nghĩ Bí Cảnh đột phá Đại Võ Sư thất trọng, Huyết Nghĩ Bí Cảnh sẽ không bài xích.

- Người Tướng Tinh Điện, nếu các ngươi dám ra tay, ta sẽ để các ngươi một cái cũng không ra được.

Thủy Lưu Ngân lạnh lùng nhìn về phía người Tướng Tinh Điện.

- Hừ, Thủy Lưu Ngân, Huyết Nghĩ Bí Cảnh cũng không phải của nhà ngươi, người gặp có phần.

Một thanh niên Tướng Tinh Điện nói.

Hắn là một trong thập đại cao thủ Ngoại Điện, chỉ cần hắn đạt được Giao Linh Quả, có thể đột phá Đại Võ Sư thất trọng, đến lúc đó sẽ không sợ người Thập Phương Kiếm Phái, cho nên hắn cực kỳ cường thế, không muốn nhượng bộ.

- Muốn chết! Đợi ta được Giao Linh Quả, đột phá tu vi, nhất định sẽ giết sạch những phế vật Tướng Tinh Điện này!

Trong mắt Thủy Lưu Ngân lóe ra hào quang âm trầm.

Rống!

Đột nhiên, trong Giao Linh Quả, giống như phát ra một tiếng long ngâm.

Trên Giao Linh Quả, ánh sáng tăng mạnh, mùi thuốc truyền khắp toàn trường.

Mấy hơi sau, vầng sáng ảm đạm xuống, mùi thuốc cũng phai nhạt, trở nên nội liễm.

Giao Linh Quả, thành thục.

- Giao Linh Quả là của ta!

Thủy Lưu Ngân hét lớn, thân hình nhảy ra, như mũi tên rời cung, rất nhanh vọt về phía Giao Linh Quả.

Vù! Vù...

Người Tướng Tinh Điện, còn có những người khác của Thập Phương Kiếm Phái, cũng nhao nhao đánh về phía Giao Linh Quả.

- Cút ngay cho ta!

Thủy Lưu Ngân rống to, oanh ra một quyền, mặt hồ nổ tung, từng cột nước hình thành, oanh về phía người Tướng Tinh Điện.

- Đáng chết!

Mấy cao thủ của Tướng Tinh Điện liên thủ, ngăn trở cột nước, nhưng thân hình bị ngăn, không khỏi rơi về phía mặt hồ.

Mũi chân bọn hắn giẫm trên mặt hồ, thân hình ngừng lại, nhưng Thủy Lưu Ngân đã chạy ra một khoảng cách.

- Mấy phế vật, cũng muốn ngăn ta, Giao Linh Quả là của ta.

Trong nội tâm Thủy Lưu Ngân cười lạnh không thôi.

Nhưng sau một khắc, hắn ngây ngẩn cả người.

Một thân ảnh chân đạp hư không, phóng qua đỉnh đầu của hắn, thẳng đến Giao Linh Quả.

- Thiên Vân, đứng lại cho ta, muốn chết!

Thủy Lưu Ngân gào thét.

Hắn đạp mặt nước, thân hình chạy cực nhanh, đồng thời song chưởng chém ra, hồ nước phụ cận bị hắn kéo, lại ngưng tụ ra từng thanh Thủy Kiếm chém về phía Lục Minh.

Lục Minh nhìn cũng không nhìn, trường thương quét ra.

Phanh! Phanh...

Thanh âm nổ vang truyền đến, những Thủy Kiếm kia lại không có bị đánh tan, mà thân hình Lục Minh bị một cỗ lực lượng to lớn tác dụng, nhẹ nhàng rớt xuống.

- Thủy thế, quả nhiên kỳ diệu, đặc biệt là ở trên mặt hồ.

Lục Minh giật mình.

- Ha ha, Lục Minh, không có lĩnh ngộ thế, cuối cùng là phế vật, hôm nay, ngươi chết chắc rồi.

Thủy Lưu Ngân cười to, trong tay xuất hiện một thanh chiến kiếm như thu thủy, chiến kiếm chém ra, tự nhiên kéo mặt hồ, hình thành từng cột nước, cùng kiếm khí oanh về phía Lục Minh.

- Lĩnh ngộ thế, có gì đặc biệt hơn người?

Lục Minh cười lạnh, nhàn nhạt nói.

- Có gì đặc biệt hơn người? Ha ha, ngươi đây là hâm mộ ghen ghét a...

Thủy Lưu Ngân đang nói, đột nhiên thanh âm cứng lại.

Bởi vì lúc này, trên người Lục Minh đột nhiên bộc phát ra khí tức nhẹ nhàng, nhưng lại vô cùng sắc bén.

Thế, phong thế.

Ông!

Trường thương của Lục Minh chấn động, giống như có từng đoàn cuồng phong gào thét, một thương quét ra, trên mặt hồ nổi lên vòi rồng.

Phanh phanh...

Thủy Lưu Ngân đánh ra cột nước, lập tức bị đánh tan, thương thế cường đại oanh về phía Thủy Lưu Ngân.

Thủy Lưu Ngân hết toàn lực chém ra một kiếm, va chạm với trường thương của Lục Minh.

Phanh!

Thân thể của Thủy Lưu Ngân bị đánh bay, đụng ở trên mặt hồ, kích thích mảng lớn bọt nước.

Đằng sau, đệ tử Thập Phương Kiếm Phái khác cùng với học viên Tướng Tinh Điện, cả đám hít khí lạnh, mở to hai mắt nhìn.

Trong lúc nhất thời, thân hình đều chậm lại.

Rầm Ào Ào!

Hồ nước văng tung tóe, Thủy Lưu Ngân từ trong hồ vọt ra, rống to:

- Phong thế tiểu thành, ngươi làm sao có thể tu luyện phong thế đến tiểu thành?

Vừa rồi chỉ một chiêu, hắn liền cảm giác được, phong thế của Lục Minh đã tiểu thành, uy lực kinh người.

Mà thủy thế của hắn, chỉ vừa mới nhập môn mà thôi, cách tiểu thành không biết còn kém bao xa.

- Không phải là thế sao? Có gì đặc biệt hơn người, cần cả ngày treo ở bên miệng?

Lục Minh thản nhiên nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)