Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 217: Ba chiêu

Chương Trước Chương Tiếp

Nhưng…

Phốc!

Trường thương của Lục Minh đâm qua, những chưởng lực kia toàn bộ sụp đổ.

Bạch Xích biến sắc, điên cuồng lui về phía sau.

Vù! Vù!

Bên ngoài, Minh Thành, Minh Châu, Minh Phong đi mà quay lại.

Hiển nhiên đã nghe được động tĩnh bên này.

- Đó là Thiên Vân đại ca! Thiên Vân đại ca quá mạnh mẽ, lại bức lui Bạch Xích!

Minh Phong kinh hỉ kêu to.

Minh Châu cũng mừng rỡ.

Mà Minh Thành, trong mắt mang theo vẻ khiếp sợ.

- Chiêu thứ ba!

Thanh âm nhàn nhạt từ trong miệng Lục Minh truyền ra.

XÍU...UU!!

Thương thứ ba, đâm ra.

Một phát này, mũi thương mang theo thanh quang nhàn nhạt, một cỗ khí tức linh động, phiêu dật, nhưng cực kỳ sắc bén tràn ngập ra.

Không gian giống như bị đâm xuyên, xuất hiện một dấu vết màu xanh.

Chỉ thấy dấu vết, không thấy thương, quá nhanh.

Phốc phốc!

Thậm chí Bạch Xích còn không kịp phản ứng, mũi thương của Lục Minh đã đâm xuyên qua bờ vai hắn, trực tiếp đóng đinh Bạch Xích ở trên mặt đất.

Toàn trường lặng ngắt.

Hoàn toàn còn không kịp phản ứng.

- A!

Thẳng đến Bạch Xích kêu thê lương thảm thiết, mọi người mới giật mình tỉnh lại.

Tí ti...

Lập tức, từng tiếng hít khí lạnh vang lên.

Ba chiêu, chỉ ba chiêu, Lục Minh liền đóng đinh Bạch Xích ở trên mặt đất.

Quá mạnh mẽ, thật quá mạnh mẽ.

Trong lòng mọi người điên cuồng hét lên.

Dù là ngu ngốc cũng nhìn ra, Bạch Xích ở trong tay Lục Minh, không hề có lực hoàn thủ.

Người thanh niên này, là ở đâu xuất hiện? Thực lực cũng quá kinh khủng?

Hôm nay, vốn ra một Minh Thành, trong 30 chiêu đánh bại Bạch Xích, để cho mọi người biết rõ, cái gọi là thập đại cao thủ Ngoại Điện, cũng không phải tuyệt đối không thể chiến thắng, trong Ngoại Điện, ngọa hổ tàng long, cất dấu rất nhiều cao thủ.

Mà sau đó, Lục Minh ra tay càng khoa trương, ba chiêu trực tiếp đóng đinh Bạch Xích trên mặt đất.

Này càng để cho người vững tin, trong Ngoại Điện, cất dấu rất nhiều cao thủ.

- Thế, đó là thế, vừa rồi hắn thi triển phong thế!

Đột nhiên có người kêu lên.

Trong Ngoại Điện không ít cao thủ, tự nhiên có người nhận ra Lục Minh thi triển phong thế.

Vừa rồi Lục Minh xác thực thi triển phong thế.

Thi triển phong thế, để cho tốc độ ra thương của Lục Minh nhanh đến mức tận cùng.

- Cái gì? Lại là phong thế? Hắn mới bao lớn, hơn nữa tu vi vẫn còn ở Đại Võ Sư cảnh, đã lĩnh ngộ thế, đáng sợ!

- Thiên tài, thiên tài tuyệt đỉnh, coi như ở năm đại tông môn, đó cũng là thiên tài hiếm có.

Bốn phía truyền ra nghị luận kịch liệt, mọi người khiếp sợ nhìn Lục Minh.

Lục Minh mỉm cười.

Phong thế, bất quá là đoạn thời gian trước hắn lĩnh ngộ mà thôi, nếu mọi người biết hắn lĩnh ngộ hỏa thế, hơn nữa đã sớm tiểu thành, không biết sẽ khiếp sợ đến bộ dáng gì.

- Thế, Thiên Vân đại ca rõ ràng đã lĩnh ngộ thế?

Trong đám người, Minh Phong há to miệng, khiếp sợ không thôi.

- Nhị muội, tiểu đệ, hắn chính là Thiên Vân các ngươi nói? Quả nhiên là thiên tài tuyệt đỉnh, ha ha, về sau ta nhất định phải tìm hắn luận bàn.

Minh Thành nhếch miệng cười nói, trong mắt lóe lên hào quang hưng phấn.

- Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Không có khả năng, không có khả năng!

Bạch Long sững sờ nhìn một màn này, trong mắt lộ vẻ không thể tin được, miệng không ngừng nói nhỏ, tựa hồ rất khó tiếp nhận hết thảy.

- Không có gì không có khả năng, thiên tài sao mà nhiều, chỉ bằng mặt hàng như huynh đệ các ngươi, tính toán cái gì?

Lục Minh thản nhiên nói.

Thiên tài như Bạch Xích, không thể vào pháp nhãn của hắn.

Hắn đoán chừng, trình độ như Bạch Xích, nếu đặt ở Huyền Nguyên Kiếm Phái, chỉ xếp mấy chục trên Thanh Đồng Bảng.

Lấy chiến lực của hắn hôm nay, đối mặt loại thiên tài này, vượt qua mấy cấp chém giết cũng không có độ khó.

- A!

Bạch Xích rống to, ra sức giãy dụa, ánh mắt lộ vẻ khuất nhục.

- Kêu la cái gì? Quên nói cho ngươi biết, ta có một ưu điểm, là thích để sự tình người khác muốn làm ở trên người ta, từ đầu chí cuối trả lại, vừa rồi, ngươi giống như tuyên bố muốn đánh gãy xương toàn thân cốt ta, ha ha!

Lục Minh cười ha ha nói.

Thanh âm không lớn, lại làm cho người cảm giác lạnh như băng, toàn thân không khỏi run lên.

Ánh mắt Bạch Xích lộ ra vẻ hoảng sợ, kêu to:

- Không, không...

Ông!

Bàn tay Lục Minh chấn động, trường thương run lên, một cỗ lực lượng cường đại tuôn ra, xông vào thân thể Bạch Xích.

Ken két...

Trên người Bạch Xích vang lên thanh âm như rang đậu.

Bạch Xích kêu thê lương thảm thiết, xương cốt toàn thân bị Lục Minh kích nát bấy.

Toàn trường sợ hãi, sau đó chỉ cảm thấy lạnh thấu xương.

Lợi hại, độc ác, Lục Minh lại thật cắt đứt xương cốt của Bạch Xích.

Nhưng rất nhiều người trong lòng sảng khoái, hoàn toàn ủng hộ Lục Minh.

Võ giả, nên như thế.

Ánh mắt Lục Minh bình tĩnh, không có chút thương hại nào.

Nếu hôm nay hắn thất bại, rơi vào trên tay Bạch Xích, Bạch Xích tuyệt đối sẽ đánh gãy xương cốt của hắn.

Hắn không độc ác, người khác sẽ độc ác với hắn, thế giới này, mạnh được yếu thua, bản chất là như thế.

- Đại... Đại ca...

Bên cạnh, thân thể Bạch Long run rẩy, sắc mặt tái nhợt, không có chút huyết sắc nào, nói chuyện cà lăm.

Ánh mắt Lục Minh quét về phía hắn, Bạch Long hô “không một tiếng, trực tiếp xụi lơ ở trên mặt đất.

- Cút!

Lục Minh quát lạnh.

Thân thể Bạch Long run lên, đột nhiên giãy dụa đứng dậy, muốn chạy ra ngoài.

- Cút trở về, mang theo đại ca của ngươi.

Lục Minh quát lớn.

Bạch Long vội vàng chạy trở lại, vịn Bạch Xích, lảo đảo rời đi.

- Thiên Vân đại ca, Thiên Vân đại ca, ngươi thật lợi hại, ta quá sùng bái ngươi rồi.

Lúc này, Minh Phong kêu to chen vào đám người, sau lưng hắn, đi theo Minh Châu và Minh Thành.

- Minh Phong, trước kia là ta liên lụy ngươi, bị Bạch Xích đả thương.

Lục Minh nói.

- Này làm sao có thể trách Thiên Vân đại ca, là ta tu vi quá yếu, hơn nữa hôm nay, Thiên Vân đại ca không phải hung hăng giáo huấn Bạch Xích, thay ta trút giận sao?

Minh Phong nói.

- Khục khục!

Sau lưng Minh Phong, Minh Thành ho khan.

- À? Đương nhiên, còn có đại ca của ta, cũng hung hăng giáo huấn Bạch Xích, thay tiểu đệ trút giận, tiểu đệ cảm tạ đại ca!

Con mắt Minh Phong xoay chuyển, vội vàng cười nói.

- Ngươi đó!

Minh Thành cười mắng, sau đó nhìn về phía Lục Minh, ôm quyền nói:

- Tại hạ Minh Thành, là đại ca của Minh Châu và Minh Phong, vừa rồi nghe hai người bọn họ nói về ngươi, không nghĩ tới, Thiên Vân huynh đệ thật sự là thiên tài tuyệt thế, Minh mỗ bội phục.

- Minh huynh quá khen, may mắn mà thôi!

Lục Minh cười nói.

- Thiên Vân huynh đệ làm gì khiêm tốn, như vậy đi, ngày khác chúng ta luận bàn một chút, như thế nào?

Vẻ mặt Minh Thành chờ mong nhìn Lục Minh.

Mà Minh Châu và Minh Phong thì lộ ra biểu lộ quả thế.

- Được!

Lục Minh không có cự tuyệt.

- Tốt, thống khoái, ha ha!

Minh Thành cười to nói.

- Đi, hôm nay gặp Thiên Vân huynh đệ, cảm thấy hữu duyên, mọi người uống một bữa, ta mời khách!

Minh Thành cười to.

Lục Minh không cự tuyệt, ở hoàng thành, có thể kết giao mấy bằng hữu cũng tốt.

Mấy người tìm một quán rượu ăn uống, khi trở về, đã là đêm khuya.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày thứ hai, một lão giả đi vào ký túc xá của Lục Minh.

- Thiên Vân, thiếu gia nhà ta muốn gặp ngươi.

Lão giả nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)