Thanh âm cuồn cuộn, truyền khắp khu ký túc xá, làm nơi đây thoáng cái chấn động lên.
- Cái gì? Có người bảo Bạch Xích cút ra đây.
- Người này là ai? Kiêu ngạo như vậy?
- Chẳng lẽ là một trong thập đại cao thủ Ngoại Điện, Bạch Xích ở trong thập đại cao thủ bài danh thứ mười, cũng chỉ có thập đại cao thủ khác mới dám kêu như vậy.
- Có náo nhiệt, đi xem!
Lập tức, từ trong lầu các ký túc xá, từng thân ảnh chạy ra, chạy về phía tiểu viện của Bạch Xích, rất nhanh, ngoài tiểu viện của Bạch Xích vây quanh từng bóng người, hơn nữa bóng người đang không ngừng tăng nhiều.
- Chó chết không có mắt này, muốn chết sao?
Trong tiểu viện của Bạch Xích, truyền ra tiếng rống lớn.
Sau đó đại môn tiểu viện mở rộng, đi ra bốn năm thân ảnh.
Cầm đầu là Bạch Xích, Bạch Long cũng ở bên cạnh hắn.
Trải qua một tháng, cánh tay của Bạch Long còn chưa lành, quấn băng vải dày đặc.
Lúc này, ánh mắt Bạch Long nhìn quét bốn phía, hiển nhiên vừa rồi gào thét là hắn phát ra.
Sau đó ánh mắt hắn rơi vào trên người Minh Phong.
- Tiểu tạp chủng, là ngươi, như thế nào? Lần trước giáo huấn còn chưa đủ, hiện tại đến muốn chết phải không, đã như vậy, ta sẽ thanh toàn ngươi.
Bạch Long nhe răng cười.
Vù!
- Vả miệng!
Đột nhiên, thân hình Minh Thành di chuyển, đã xuất hiện ở trước mặt Bạch Long, quất ra một tát.
Tốc độ cực nhanh, ngay cả Bạch Xích cũng không kịp cứu viện.
BA~!
Bạch Long bị tát bay ra ngoài.
Hiện trường yên tĩnh.
- Đây không phải Minh Thành sao? Lại to gan như vậy, dám ở trước mặt Bạch Xích tát Bạch Long?
- Đúng vậy, võ điên Minh Thành này, trước kia tu luyện thành ma, không nghĩ tới lá gan cũng lớn như vậy.
- Bạch Xích muốn nổi đóa rồi, không biết Minh Thành có thể đối phó hay không?
Bốn phía vang lên thanh âm nghị luận.
- Minh Thành đúng không, ngươi biết rõ hậu quả làm như vậy không?
Sắc mặt Bạch Xích âm trầm, lạnh lùng nhìn Minh Thành.
- Ngươi đánh đệ đệ ta bị thương, sao không nghĩ hậu quả? Hiện tại ta thưởng hắn một tát, xem như nhẹ, hiện tại đến phiên ngươi, cho ta xem xem, thập đại cao thủ như ngươi, đến cùng có thủ đoạn gì?
Minh Thành nhìn chằm chằm Bạch Xích, trong mắt lóe lên chiến ý điên cuồng.
Đồng thời trên người tuôn ra khí tức cường đại.
Đại Võ Sư lục trọng đỉnh phong.
Đồng tử của Bạch Xích có chút co rụt, sau đó cười lạnh nói:
- Nguyên lai có tu vi Đại Võ Sư lục trọng đỉnh phong, khó trách dám đến trước cửa nháo sự, nhưng hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết, đều là Đại Võ Sư lục trọng đỉnh phong, nhưng chiến lực lại ngày đêm khác biệt, ngươi sẽ vì hành động hôm nay mà hối hận.
Oanh!
Trên người Bạch Xích cũng bộc phát ra khí tức cường đại, đồng dạng là Đại Võ Sư lục trọng đỉnh phong.
Hai cổ khí tức chạm vào nhau, kích thích cuồng phong.
- Ha ha, vậy thì đến chiến!
Minh Thành cuồng tiếu, chiến đao ra khỏi vỏ, bí mật mang theo lưỡi đao khủng bố.
Lưỡi đao màu đen phóng lên trời, quấy phong vân.
- Bát Hoang Chiến Đao!
Minh Thành rống to, chém ra một đao, lưỡi đao khủng bố chém về phía Bạch Xích.
Đao này chém ra, đao ý khủng bố tràn ngập toàn trường, tất cả đều cảm giác được áp lực kinh khủng.
- Thật mạnh, quá mạnh mẽ!
Có người rống to.
Đồng tử của Bạch Xích cũng co lại, hét lớn:
- Bạch Xà Hóa Long Chưởng!
Chưởng oanh ra, không gian chấn động, một bạch xà cực lớn ngưng tụ, ngửa mặt lên trời hí dài, phóng về phía lưỡi đao của Minh Thành.
Một tiếng chấn động kinh thiên động địa, thân hình Bạch Xích bị đánh lui về phía sau.
Mà Minh Thành, không chút sứt mẻ.
Toàn trường trợn mắt há hốc mồm.
- Minh Thành lại mạnh như vậy, Bạch Xích bị một chiêu đánh lui!
- Xem ra trước kia chúng ta đều xem thường Minh Thành, có ít người, chỉ là không thích thanh danh mà thôi, không nhất định sẽ yếu, hiện tại xem ra, thập đại cao thủ Ngoại Điện, chưa chắc là mạnh nhất.
- Không sai!
Đương nhiên cũng có người cầm ý kiến phản đối.
- Vừa rồi Bạch Xích chỉ chủ quan mà thôi, chưa chắc sẽ thua, bây giờ nói cái này hơi sớm!
Có người phản bác.
Mọi người nghị luận nhao nhao, mà sắc mặt Bạch Xích lại âm trầm.
- Bạch Xích, nguyên lai ngươi chỉ có chút thực lực như vậy, thật làm cho người ta thất vọng, từ nay về sau, danh hào thập đại cao thủ Ngoại Điện của ngươi, nhường lại cho ta đi!
Minh Thành cười to nói.
- Chiến đấu giờ mới bắt đầu, hiện tại ngươi cao hứng quá sớm, muốn thắng ta, bằng ngươi, còn chưa đủ tư cách!
- Bạch Xà Hóa Long Chưởng, một chưởng hóa long!
Bạch Xích thét dài, chân khí bành trướng, hai tay tràn ra bạch quang nồng đậm, oanh ra một chưởng, một bạch xà cực lớn xuất hiện, vừa xuất hiện liền biến hóa kịch liệt... cuối cùng thật sự hóa thành Cự Long màu trắng, đánh về phía Minh Thành.
- Long, thật sự Hóa Long rồi!
Mọi người thấy một màn như vậy, trong lòng run lên.
Chiến lực của Bạch Xích rất kinh người.
Chiến lực như vậy, đừng nói Đại Võ Sư lục trọng đỉnh phong, coi như Đại Võ Sư thất trọng cũng tiếp không nổi.
- Chút tài mọn, trong 30 chiêu đánh bại ngươi!
Minh Thành cười lạnh, hai tay cầm chiến đao, chậm rãi nâng lên.
Giờ khắc này, một thanh cự đao hình thành, cự đao màu đen, như Tử Thần Liêm Đao, chậm rãi chém về phía Bạch Xích.
Cự đao va chạm với Bạch Long.
Bạch Long thét dài, há miệng khẽ cắn.
Nhưng cự đao chấn động, đao khí kinh thiên.
Oanh!
Cuối cùng Bạch Long bị đánh tan, hóa thành một cỗ năng lượng tiêu tán.
Mà cự đao không ngừng.
- Bạch Xà Hóa Long Chưởng, Nhất Chưởng Hóa Thập Long!
Bạch Xích gào thét, song chưởng cùng phách.
Rống! Rống!...
Giờ khắc này, có mười con Bạch Long xuất hiện, rít gào phóng về phía Minh Thành.
- Bát Hoang Chiến Đao! Chiến! Chiến! Chiến!
Minh Thành chiến ý kinh thiên, chiến đao chém điên cuồng, đao khách bá đạo, cường đại, triển lộ không bỏ sót.
Mà lúc này, Lục Minh và đám người Lưu Ma Tử vừa vặn đuổi đến.
- Có người đại chiến với Bạch Xích, là ai? Lại mạnh mẽ như thế?
Lưu Ma Tử hít sâu một hơi.
- Đó là Minh Thành, võ điên Minh Thành, không nghĩ tới hắn cường đại như vậy, thật kinh người, may mà trước kia ta không có đắc tội hắn!
Một thanh niên khác nói.
- Minh Thành? Họ Minh?
Lục Minh giật mình, ánh mắt quét qua, quả nhiên thấy Minh Châu và Minh Phong.
- Minh Thành này không biết cùng Minh Châu và Minh Phong quan hệ như thế nào?
Lục Minh nghĩ.
Đồng thời hắn đi thẳng về phía trước, chân khí trên người tuôn ra, người ngăn ở trước không tự giác tránh ra, Lục Minh đi đến trước, đứng ở trong đám người quan sát.
Oanh! Oanh! Oanh!
Nổ vang không ngừng, đảo mắt Minh Thành và Bạch Xích đại chiến hơn mười chiêu.
Nhưng Minh Thành càng đánh càng hăng, Bạch Xích dần dần không địch lại.
- Ah!
Bạch Xích gào thét, nhưng vô dụng, hoàn toàn bị Minh Thành áp chế.
- Bát Hoang Chiến Đao, Phá Thiên Diệt Địa!
Minh Thành cuối cùng chém ra một đao, một đao kia, ngưng tụ toàn bộ chiến ý của Minh Thành.
Một đao kia, tựa hồ có thể phá vỡ hết thảy.
Một đao chém xuống, Bạch Xích gào thét, thân thể lui về phía sau, mọi người thấy trên người Bạch Xích xuất hiện một vết thương, máu tươi đầm đìa.
Sắc mặt Bạch Xích tái nhợt.
Hắn thất bại.