Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 214: Xuất quan, lửa giận

Chương Trước Chương Tiếp

Phốc!

Bạch Xích đi rồi, Minh Phong phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

Khanh khách...

Minh Phong xiết nắm đấm, thậm chí bởi vì dùng sức quá mức, móng tay đâm vào trong thịt, chảy ra máu tươi.

- Bạch Xích, thù này không báo, ta thề không làm người!

Hai mắt Minh Phong đỏ bừng, nổi giận gầm lên, lảo đảo đi ra Địa Nguyên Động.

Mà đám người Lưu Ma Tử thì ở chỗ này chờ đợi.

Ba ngày sau, trong túc xá Minh Phong, Minh Châu và Minh Phong ngồi đối diện nhau.

Phanh!

Minh Châu vỗ bàn, sắc mặt âm trầm nói:

- Bạch Xích, khinh người quá đáng!

- Tỷ tỷ, thù này, ta nhất định phải báo!

Minh Phong cắn răng nói.

Trải qua ba ngày, thương thế của hắn đã khá nhiều, nhưng xương cốt trên người gãy mấy cây, căn bản không phải vài ngày có thể tốt.

- Tiểu đệ, ngươi thật muốn để cho đại ca xuất mã?

Minh Châu hỏi.

- Không sai! Chỉ có đại ca, mới có thể báo thù cho ta!

Minh Phong nói.

- Đại ca một lòng tu luyện, làm việc ít xuất hiện, cho nên không có xếp vào thập đại cao thủ Ngoại Điện, nhưng chiến lực, ngươi ta đều tinh tường, đối phó Bạch Xích hẳn dư xài, nhưng bây giờ đại ca đang bế quan, chỉ sợ cần chờ một chút.

Minh Châu trầm tư nói.

- Không sao, chúng ta đợi đại ca xuất quan, đại ca nhất định sẽ thay ta làm chủ.

Minh Phong nói.

- Ân, vậy thì tốt!

Minh Châu gật đầu.

Chuyện xảy ra ở ngoại giới, Lục Minh một mực không biết, hắn toàn tâm toàn ý tu luyện.

Mỗi ngày hắn ngoại trừ tu luyện Chiến Long Chân Quyết, thì lĩnh ngộ hỏa thế.

Trong nháy mắt, một tháng trôi qua.

Một tháng thời gian, Lục Minh thu hoạch rất lớn.

Ở chỗ này tu luyện một tháng, tương đương ở bên ngoài tu luyện hơn năm, tiếp cận hai năm, Lục Minh cô đọng chân khí của mình, không chỉ tiêu trừ toàn bộ tai hoạ ngầm do trước kia tăng lên quá nhanh lưu lại, mà tu vi cũng làm gì chắc đó, từng bước một tiến vào Đại Võ Sư tứ trọng đỉnh phong.

Không có biện pháp, hiện tại Lục Minh tăng tu vi cần năng lượng nhiều lắm, mà mục đích chủ yếu của Lục Minh là đánh căn cơ, cho nên tăng lên rất chậm.

Nhưng chân khí no đủ, mượt mà như một, đã đạt tới cực hạn của Đại Võ Sư tứ trọng, còn kém một bước, là có thể tiến vào Đại Võ Sư ngũ trọng.

Hỏa thế cũng được tiến bộ rất lớn, tuy cách đại thành khá xa, nhưng một mực vững bước đi về phía trước, ở tiểu thành bước ra một bước dài.

- Về sau có thời gian, phải tới đây tu luyện, này mới tầng thứ năm, mấy tầng phía dưới, hiệu quả khẳng định càng lớn!

Lục Minh suy nghĩ.

Sau đó cửa đá mở ra, thời gian đã đến, Lục Minh đi ra ngoài.

Thời điểm đi đến tầng thứ ba, Lục Minh hơi sững sờ, bởi vì đám người Lưu Ma Tử ở chỗ này.

Là tiểu tử kia, hắn đi ra.

Mấy người Lưu Ma Tử chứng kiến Lục Minh, con mắt sáng ngời.

- Thật đúng là bản tính không đổi!

Lục Minh nói thầm, sau đó nhìn về phía mật thất của Minh Phong.

Cửa đá ảm đạm, hiển nhiên bên trong không có người tu luyện.

- Ồ, mật thất của Minh Phong đến thời gian, chỉ sớm hơn ta không có mấy phút, theo lý thuyết nếu hắn đi ra, cũng sẽ chờ ta, hiện tại sao không gặp người? Chẳng lẽ sớm đi ra?

Trong lòng Lục Minh nghĩ.

- Không đúng!

Bỗng nhiên Trong mắt Lục Minh tinh quang lóe lên, bởi vì hắn chứng kiến mật thất trên cửa đá, có một ít nhàn nhạt chưởng ấn.

Chưởng ấn tuy rất ảm đạm, nhưng há có thể tránh được con mắt Lục Minh.

Lục Minh nhớ rõ, trước khi tuyệt đối không có đấy.

- Chẳng lẽ Minh Phong đã xảy ra chuyện?

Con mắt Lục Minh lấp lóe, bỗng nhiên quay người, nhìn về phía đám người Lưu Ma Tử.

- Đứng lại cho ta!

Lúc này, đám người Lưu Ma Tử đang muốn chuồn đi, Lục Minh rống to, dọa đến sắc mặt bọn hắn trắng bệch, chỉ có thể dừng lại.

- Ta hỏi các ngươi, người ở trong mật thất này đâu? Là thiếu niên đi cùng ta?

Lục Minh lạnh giọng hỏi.

- Cái này... chúng ta không biết.

Ánh mắt Lưu Ma Tử xoay chuyển, lắp bắp nói.

- Tuyệt đối có việc!

Biểu lộ của đám người Lưu Ma Tử, càng để cho Lục Minh kết luận.

- Nói, đến cùng xảy ra chuyện gì, không nói, các ngươi cũng đừng đi.

Con mắt Lục Minh lóe lên ánh sáng lạnh, sát khí bộc phát.

Toàn thân đám người Lưu Ma Tử rét run, bị hù đến giày vò, rốt cục nói ra sự tình.

Oanh!

Trên người Lục Minh bộc phát ra khí tức cường đại đến cực điểm, chân khí cuồng bạo càn quét huyệt động.

- Bạch Long, Bạch Xích, đáng chết!

Lục Minh nói nhỏ, thanh âm lạnh như băng.

Lại nói tiếp, Minh Phong là bị hắn làm phiền, khoản sổ sách này, hắn nhất định phải thay Minh Phong đòi lại.

- Đại... Đại ca, này không liên quan đến chúng ta, chúng ta ở đây, là Bạch Xích bức.

Lưu Ma Tử nơm nớp lo sợ nói.

- Bớt sàm ngôn đi, dẫn đường, đi chỗ ở của Bạch Xích!

Lục Minh quát lạnh.

- À?

Đám người Lưu Ma Tử giật mình, sau đó kinh hãi, Lục Minh là muốn trực tiếp gây sự với Bạch Xích.

- Tốt, tiểu tử này thật gan lớn, dẫn hắn đi tìm Bạch Xích, để cho Bạch Xích hung hăng giáo huấn, cũng giúp ta ra một ngụm ác khí.

Trong lòng Lưu Ma Tử nghĩ, sau đó vội vàng gật đầu đáp ứng.

Đám người Lưu Ma Tử mang theo Lục Minh, tiến về chỗ ở của Bạch Xích.

Trước khi Lục Minh chấm dứt tu luyện hơn 10 phút, ký túc xá của Minh Phong đi vào một thanh niên thân hình cao lớn, lưng đeo chiến đao.

- Ha ha ha, tiểu đệ, ngươi rốt cục gia nhập Tướng Tinh Điện rồi, trong khoảng thời gian này đại ca bề bộn nhiều việc, không có tới thăm ngươi, ngươi cũng đừng trách đại ca.

Thanh niên vừa đi vào phòng của Minh Phong, liền cười ha hả.

Bên cạnh thanh niên là Minh Châu.

- Đại ca, ngươi xuất quan?

Minh Phong chứng kiến thanh niên này, mừng rỡ kêu lên.

- Ân, xuất quan, hồi lâu không thấy, để ta xem xem tiểu tử ngươi tu vi tiến triển không.

Trên mặt thanh niên treo nụ cười, đánh giá Minh Phong.

Sau khi xem xét, sắc mặt hắn khẽ biến, nói:

- Tiểu đệ, đoạn thời gian trước ngươi bị thương?

Có câu thương gân động cốt một trăm ngày, một tháng trước Minh Phong bị đánh gãy xương, cho dù tu vi của hắn không kém, một tháng cũng không thể khôi phục đến đỉnh phong.

Tự nhiên đã bị thanh niên nhìn ra.

- Đại ca, ngươi phải làm chủ cho ta.

Minh Phong kêu lên.

- Xảy ra chuyện gì?

Thanh niên nhíu mày.

- Là như thế này...

Minh Phong nói ra đầu đuôi sự tình.

- Bạch Xích, khá lắm Bạch Xích, chỉ là thập đại cao thủ Ngoại Điện bài danh thứ mười, lại kiêu ngạo như vậy, xem ra trong khoảng thời gian này Minh Thành ta khổ tu là sai, nên động gân cốt một chút, để cho người biết rõ sự lợi hại của ta.

Sắc mặt Minh Thành trầm xuống, lạnh giọng nói.

- Đi, dẫn ta đi trụ sở của Bạch Xích, khoản sổ sách này, ta sẽ thu hồi toàn bộ.

Minh Thành vung tay.

- Đại ca, ta biết chỗ ở của Bạch Xích!

Minh Châu nói.

Thế là ba huynh muội Minh gia tiến về phía chỗ ở của Bạch Xích.

Bạch Xích thân là thập đại cao thủ Ngoại Điện, chỗ ở hoàn toàn không giống học viên khác.

Hắn có tiểu viện độc lập, còn học viên khác thì ở chung lầu các.

Rất nhanh, Minh Thành, Minh Phong, Minh Châu liền đi tới trước tiểu viện của Bạch Xích.

- Bạch Xích, cút ra đây cho ta!

Minh Thành rống to, thanh âm cuồn cuộn như nước thủy triều, truyền khắp khu ký túc xá.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)