Địa Nguyên Động, tổng cộng mười ba tầng, càng xuống dưới, linh khí Hỏa thuộc tính càng nồng đậm.
Nghe nói thời điểm xuống sâu, đã không đơn giản chỉ là linh khí Hỏa thuộc tính, còn có đồ vật cấp độ càng sâu.
Mười ba tầng này, không phải tự nhiên, là Liệt Nhật hoàng thất hao phí rất nhiều nhân lực mở ra.
Nhưng hao hết tâm tư, cũng chỉ có thể mở ra mười ba tầng, muốn tiếp tục xuống, căn bản không làm được.
Bởi vì không người có thể xuống dưới, nghe nói hai tầng sau cùng, là một vị Võ Vương tuyệt thế của Liệt Nhật đế quốc mở ra, những người khác ngay cả xuống dưới cũng làm không được.
Những chuyện này, đều là Lục Minh từ trong miệng Minh Phong nghe nói.
Dưới tầng thứ mười ba, đến cùng có cái gì, vô số người của Liệt Nhật đế quốc suy nghĩ vấn đề này, nhưng không ai biết đáp án.
Lục Minh lắc đầu, không có nghĩ nhiều, khoanh chân ngồi, vận chuyển Chiến Long Chân Quyết, bắt đầu tu luyện.
Bốn phía, linh khí Hỏa thuộc tính cuồn cuộn bị hấp thu vào trong cơ thể Lục Minh.
Linh khí Hỏa thuộc tính cực nóng, không ngừng chuyển hóa thành chân khí, hơn nữa còn rèn luyện chân khí, khiến cho chân khí càng thêm ngưng luyện.
Lục Minh phát hiện, tốc độ tu luyện ở đây, là gấp hai mươi lần bên ngoài.
Ở chỗ này tu luyện một ngày, bằng hơn hai mươi ngày bên ngoài, tuy tốn hao khủng bố, tám mươi viên Minh Văn Thạch, đây chính là 2400 viên linh tinh, nhưng hiệu quả rất đáng.
Đặc biệt một ít võ giả cần đột phá bình cảnh, tới nơi này, có tỷ lệ đột phá bình cảnh càng lớn.
Mà hiện tại huyết mạch của Lục Minh là cấp sáu, nhưng tốc độ thôn phệ hấp thu linh khí thiên địa, lại không thua huyết mạch cấp chín, nhanh đến một tình trạng khủng bố.
Phệ Linh Huyết Mạch vận chuyển, thân thể Lục Minh giống như một vòng xoáy, không ngừng cắn nuốt linh khí thiên địa ở bốn phía.
Vù vù...
Chân khí vận chuyển, chân khí trong kinh mạch Lục Minh hóa thành từng tiểu long như thực chất, chạy ở trong kinh mạch.
Luồng khí xoáy trong đan điền không ngừng xoay tròn, như một đoàn tinh vân.
Cứ như vậy, Lục Minh đắm chìm ở trong tu luyện.
Mấy giờ sau, tầng thứ hai Địa Nguyên Động.
- Đến rồi!
Bỗng nhiên, con mắt Lưu Ma Tử sáng ngời, khẽ nói.
Mấy người khác nhao nhao nhìn lại.
Hai thân ảnh đi đến.
Một người trong đó là Bạch Long.
Lúc này, một tay Bạch Long quấn đầy băng gạc.
Bên cạnh Bạch Long đi theo một thanh niên sắc mặt lãnh khốc, tướng mạo cùng Bạch Long có năm sáu phân tương tự.
- Bạch Xích, Bạch Xích thật đến rồi.
Đám người Lưu Ma Tử nhìn về phía thanh niên này, ánh mắt lộ ra vẻ kính sợ.
Bạch Xích, một trong thập đại cao thủ Ngoại Điện, tu vi đạt tới Đại Võ Sư lục trọng đỉnh phong.
Nhưng chiến lực cực kỳ khủng bố, chém giết Đại Võ Sư thất trọng cũng dễ dàng, rất nhiều đệ tử Nội Điện cũng không phải đối thủ của hắn.
Chính là thiên tài tuyệt đỉnh.
Căn bản không phải bọn hắn có thể so sánh.
Bạch Xích nhìn lướt qua đám người Lưu Ma Tử, liền đi xuống tầng thứ ba.
- Đi, cùng xuống xem náo nhiệt!
Lưu Ma Tử cắn răng, theo ở sau lưng, xuống dưới tầng thứ ba, mấy người khác cũng đi theo.
Đám người Bạch Xích đi tới tầng thứ ba, chứng kiến tầng thứ ba không có một bóng người.
- Nói, tiểu tạp chủng kia đâu?
Ánh mắt Bạch Long cực kỳ âm lãnh, theo dõi đám người Lưu Ma Tử.
- Ta... chúng ta không biết, trước đó chúng ta cũng bị tiểu tử kia đuổi đi.
Lưu Ma Tử biến sắc nói.
- Xem ra đã vào mật thất tu luyện, nhị đệ, vừa rồi là mật thất nào, ngươi còn nhớ rõ không?
Bạch Xích lên tiếng, thanh âm bình tĩnh, lại ẩn hàm sát cơ, để cho đám người Lưu Ma Tử rùng mình.
- Gian này!
Bạch Long chỉ mật thất mà lúc trước Lục Minh mở.
- Tốt, tiểu tử kia cho rằng trốn trong mật thất liền hữu dụng? Cho dù hắn trốn ở bên trong, ta cũng oanh hắn ra!
Bạch Xích cười lạnh.
Oanh!
Lập tức, hắn xuất thủ, một chưởng oanh lên cửa đá mật thất.
Một tiếng chấn động kịch liệt vang lên.
Trong mật thất, Minh Phong đang tu luyện, đột nhiên nghe được thanh âm kinh thiên động địa, thân thể hắn chấn động mãnh liệt, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
- Ai? Ai oanh kích cửa đá, đáng giận.
Minh Phong gào thét.
Oanh!
Bên ngoài, Bạch Xích lại oanh một chưởng, oanh cửa đá không ngừng chấn động.
Đám người Lưu Ma Tử hoảng sợ, Bạch Xích thật to gan lớn mật.
Tướng Tinh Điện có quy định, quyết không thể oanh kích đại môn mật thất, bởi vì như vậy rất dễ dàng để cho người bên trong tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng hiện tại, Bạch Xích hoàn toàn không để ý quy định này.
Cái này là thực lực cường đại mang đến lực lượng.
Trong mật thất, Minh Phong cắn chặt răng.
Nhưng âm thanh oanh kích không ngừng truyền đến, như không ngừng nghỉ.
Một giờ sau, Minh Phong thật nhịn không được.
- Ta ngược lại muốn nhìn là ai? Ta muốn đi tìm trưởng lão cáo trạng!
Minh Phong gầm nhẹ, mở cửa đá đi ra ngoài.
- Bạch Long, lại là ngươi!
Vừa mở cửa đá, Minh Phong liền thấy Bạch Long.
- Rốt cục đi ra, tại sao là ngươi? Tiểu tử kia đâu? Ở mật thất nào?
Bạch Long nhìn chằm chằm Minh Phong, lạnh lùng nói.
- Tại sao ta phải nói cho ngươi biết, còn có, các ngươi oanh kích cửa đá, trái với quy củ của Tướng Tinh Điện, ta muốn đi tố cáo các ngươi...
Minh Phong kêu lên.
Nhưng hắn còn chưa nói xong, đã cảm giác một cỗ kình phong đánh úp tới.
Cổ kình phong này cực nhanh, vượt xa tưởng tượng của hắn, căn bản trốn không thoát.
BA~!
Trên mặt Minh Phong đã trúng một tát.
Thân thể Minh Phong bay ra ngoài.
- Nói nhảm, nói, tiểu tử kia ở mật thất nào?
Bạch Xích thu tay về, lạnh lùng hỏi.
- Ta... ta không biết!
Minh Phong giãy dụa đứng dậy quát.
- Không biết? Còn dám mạnh miệng?
Bạch Xích ánh mắt lộ ra sát khí lạnh như băng.
Thân hình khẽ động, xuất hiện ở bên người Minh Phong, chân dẫm lên mặt Minh Phong, để cho mặt Minh Phong và phiến đá dán vào nhau.
- Hiện tại biết không?
Bạch Xích nhàn nhạt hỏi.
Rống!
Minh Phong gào thét như dã thú, phẫn nộ giãy dụa, kêu lên:
- Ta nói không biết, chính là không biết, có gan hôm nay ngươi giết ta, bằng không thù này, ta nhất định sẽ báo.
- Đại ca, xem ra hắn không có nói sai, mật thất ở đây, trước đó ta xem qua, không có mở thêm, ta đoán chừng tiểu tử kia đi xuống dưới.
Bạch Long nói.
- Đi xuống dưới?
Bạch Xích nhíu mày.
Nếu như xuống thì phiền toái, bởi vì bọn hắn không biết Lục Minh ở mật thất nào.
Không biết mật thất nào, hắn cũng không dám oanh kích loạn.
Đặc biệt là từ tầng thứ tư, đều là cao thủ, vạn nhất oanh sai, chọc tới cao thủ khác, sự tình sẽ phiền toái.
Phanh!
Bạch Xích đá bay Minh Phong, khinh thường nói:
- Một Võ Sư cảnh, con sâu cái kiến, cũng muốn tìm ta báo thù, tốt, ta chờ ngươi!
Nói xong, Bạch Xích nhìn về phía đám người Lưu Ma Tử, phân phó nói:
- Mấy người các ngươi ở chỗ này trông coi, chứng kiến tiểu tử kia đi ra, lập tức bẩm báo ta.
- Cái này...
Đám người Lưu Ma Tử do dự.
- Như thế nào? Các ngươi muốn cự tuyệt?
Sắc mặt Bạch Xích bất thiện nhìn chằm chằm đám người Lưu Ma Tử, thanh âm lạnh xuống.
- Không, không có, chúng ta nhất định ở đây trông coi, tiểu tử kia vừa ra, chúng ta sẽ bẩm báo!
Lưu Ma Tử vội vàng gật đầu đáp ứng.
- Ân!
Bạch Xích gật đầu, mang theo Bạch Long rời đi.