…
Sau đó ánh mắt nhìn quét xung quanh.
Bốn phía ước chừng có hơn hai mươi mật thất.
Trong đó có hơn mười cái lóe lên hào quang, hiển nhiên là có người tu luyện, tầm sáu cái hào quang ảm đạm.
Lục Minh nhìn một chút, liền đi về phía một gian mật thất.
Trong sáu thanh niên khoanh chân ngồi ở bên cạnh, chứng kiến Lục Minh đi về một gian mật thất, con mắt không khỏi sáng ngời.
- Tiểu tử này trước kia chưa thấy qua, đoán chừng là lăng đầu thanh (*thanh niên sức trâu).
- Chẳng lẽ vừa tới, ha ha, đợi vài ngày, rốt cục có người đến mở mật thất tu luyện rồi, ta muốn cướp vào tay!
Sáu thanh niên, trong lòng cả đám nghĩ.
- Thiên Vân đại ca!
Minh Phong có chút khẩn trương, đi theo sau lưng Lục Minh.
Dù sao dám ở chỗ này chiếm mật thất tu luyện của người khác, tuyệt đối đều là ngoan nhân.
Lục Minh không để ý chút nào, lấy ra chín viên Minh Văn Thạch.
Mật thất tầng thứ ba, cần chín viên Minh Văn Thạch mới có thể mở ra.
Trên cửa đá, vừa vặn có mấy cái hố nhỏ.
Lục Minh bỏ chín viên Minh Văn Thạch vào trong hố nhỏ, cửa đá lập tức lập loè hào quang, sau đó ken két, đá cửa mở ra.
- Ha ha, mật thất tu luyện này là của ta.
- Mơ đi cưng, ta tới đây sớm nhất, bảy ngày trước ta đã tới, gian mật thất này là của ta.
- Đến sớm là của ngươi? Nghĩ rất hay, mật thất tu luyện, cường giả thì được, các ngươi lập tức cút cho ta!
Thời điểm cửa mật thất vừa mở, sáu thanh niên nhao nhao đứng dậy, cả đám hét lớn, đều muốn chiếm gian mật thất này thành của mình.
Về phần Lục Minh nghĩ như thế nào, bọn hắn không để ý đến.
Một tiểu tử thoạt nhìn như vừa tới, ai bận tâm ý nghĩ của hắn?
Khanh! Khanh!
Thanh âm binh khí ra khỏi vỏ vang lên, sáu người rõ ràng rút binh khí giằng co.
- Các ngươi muốn tranh giành với ta, thực là muốn chết!
Oanh!
Lúc này, một thanh niên mặt rỗ bộc phát khí tức, nhìn khí tức, lại đạt đến Đại Võ Sư tứ trọng.
Năm thanh niên khác sắc mặt thay đổi.
- Lưu Ma Tử, ngươi lại đột phá đến Đại Võ Sư tứ trọng rồi? Chuyện khi nào?
Một thanh niên khiếp sợ nói.
- Ha ha ha, không nghĩ tới sao? Ta đã đột phá, xem các ngươi làm sao tranh giành với ta, bây giờ lập tức cút, ta cần gian mật thất này củng cố tu vi!
Lưu Ma Tử quát lạnh, khí thế cường đại càn quét.
Sắc mặt năm người khác rất khó coi, nhưng không dám phản bác.
Bọn hắn phần lớn là Đại Võ Sư nhị trọng, tam trọng, căn bản không phải đối thủ của Đại Võ Sư tứ trọng.
- Đáng giận, chúng ta chờ bảy ngày, thật vất vả đợi được một lăng đầu thanh, xem ra đợi uổng công rồi.
Một thanh niên cao lớn khó chịu nói, bất đắc dĩ lui về phía sau.
Mấy người khác trầm mặc một lúc, cũng nhao nhao lui về phía sau.
- Ha ha ha!
Lưu Ma Tử cười to, uy phong lẫm lẫm, dương dương đắc ý.
Sau đó quay người nhìn về phía Lục Minh, nói:
- Tiểu tử, gian mật thất này của ngươi, ta muốn, còn có, trên tay ngươi còn có Minh Văn Thạch, toàn bộ giao ra đây cho ta, sau đó lập tức cút, hôm nay đại gia tâm tình tốt, sẽ không làm khó ngươi.
- Đại Võ Sư tứ trọng?
Thời điểm Lưu Ma Tử bộc lộ tu vi, Minh Phong không còn khẩn trương, trong miệng nói thầm, sắc mặt có chút cổ quái nhìn Lưu Ma Tử.
Lục Minh là một chiêu dễ dàng giải quyết một đám Đại Võ Sư tam trọng, tứ trọng, chỉ là một Lưu Ma Tử, tính toán cái gì?
Trong nội tâm Minh Phong đã bắt đầu mặc niệm thay Lưu Ma Tử.
- Thật đáng thương!
Nhìn Lưu Ma Tử vênh váo tự đắc, trong nội tâm Minh Phong nói thầm.
- Ngươi xác định ngươi muốn làm như vậy? Không suy nghĩ thật kỹ sao?
Lục Minh nhìn Lưu Ma Tử, giống như cười mà không phải cười nói.
- Nói nhảm, chuyện này cần gì cân nhắc, đừng có nói nhảm, chậm trễ thời gian của lão tử!
Lưu Ma Tử hét lớn.
- Đã như vậy, vậy được rồi, giao giới chỉ trữ vật trên người ngươi ra đây, sau đó cút?
Lục Minh thản nhiên nói.
- À? Cái gì? Ngươi nói cái gì?
Lưu Ma Tử sững sờ, cho rằng mình nghe lầm.
- Tranh thủ thời gian, ta không muốn lặp lại lần thứ hai.
Lục Minh nói.
- Ha ha ha, tiểu tử, còn muốn giới chỉ trữ vật của ta, ta xem ngươi là điên rồi, để cho ta trị giúp ngươi!
Lưu Ma Tử cười to, bước ra một bước, một chưởng muốn oanh Lục Minh.
Phanh!
Ngay sau đó, những người khác nghe được tiếng nổ vang, chứng kiến một thân ảnh bay về phía sau, trùng trùng điệp điệp té lăn trên đất, liên tục kêu thảm thiết.
Là Lưu Ma Tử.
Năm thanh niên khác ngây ngẩn cả người.
Lưu Ma Tử thất bại, mấu chốt là bại quá nhanh, bọn họ còn không kịp nhìn Lưu Ma Tử bại như thế nào.
Vù!
Thân hình Lục Minh khẽ động, giống như quỷ mị xuất hiện ở trước người Lưu Ma Tử, chân dẫm lên mặt đối phương.
Lưu Ma Tử kêu thảm thiết.
Năm thanh niên khác chỉ cảm thấy xương sống lạnh cả người.
- Cao thủ, nguyên lai đây là một cao thủ tuyệt đỉnh, may mắn vừa rồi ta không có động thủ!
- Đều nhờ Lưu Ma Tử, nếu không phải hắn, thảm là ta rồi, ta còn phải cảm tạ Lưu Ma Tử.
Năm thanh niên khác đều âm thầm may mắn, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi.
- Hiện tại, giao giới chỉ trữ vật ra đây!
Lục Minh nhìn Lưu Ma Tử, thản nhiên nói.
- Giao, ta giao!
Lưu Ma Tử kêu thảm thiết, run run rẩy rẩy giao giới chỉ trữ vật cho Lục Minh.
Hắn quả thực hối hận muốn chết, vốn cho rằng nhặt được tiện nghi, kết quả tiền mất tật mang, thiệt thòi thảm rồi.
- Về sau không bao giờ đến chiếm mật thất nữa, quá lừa người!
Trong nội tâm Lưu Ma Tử kêu to.
Lục Minh tiếp nhận giới chỉ trữ vật, sau đó thu chân nói:
- Cút!
- Vâng vâng!
Lưu Ma Tử giãy dụa đứng dậy, muốn rời đi.
Két!
Đúng lúc này, một gian mật thất mở ra.
Vù!
Bóng người lóe lên, một thân ảnh vọt ra.
Đây là một người hơn hai mươi tuổi, mặc hắc bào, sắc mặt lạnh lùng, vừa đi ra, ánh mắt đã nhìn quét bốn phía.
- Bạch Long, là Bạch Long!
Mấy thanh niên khác nhìn thấy thanh niên áo đen, đều biến sắc.
- Các ngươi ai có Minh Văn Thạch, tranh thủ thời gian giao ra đây, mật thất của ta đã đến thời gian, ta cần tiếp tục tu luyện, đột phá một môn võ kỹ!
Bạch Long hét lớn, ánh mắt như điện, khí tức cường đại không che dấu chút nào.
Đại Võ Sư ngũ trọng, thanh niên này lại có tu vi Đại Võ Sư ngũ trọng.
Đột nhiên, ánh mắt Bạch Long rơi vào mật thất sau lưng Lục Minh.
- Ha ha, mật thất mới mở, vừa vặn cho ta dùng.
Nói xong đi nhanh về phía mật thất.
Lục Minh hơi di chuyển bước chân, ngăn ở trước người Bạch Long, nói:
- Gian mật thất này, là của ta.
Bạch Long sững sờ, đánh giá Lục Minh một chút, sau đó khóe miệng nổi lên nụ cười âm lãnh, nói:
- Của ngươi thì sao? Vậy bây giờ nhường lại cho ta đi!
Mặc dù nói “nhường lại cho ta, nhưng ngữ khí cường thế, bá đạo, là giọng điệu mệnh lệnh.
- Không có ý tứ, ta không muốn “nhường.
Lục Minh thản nhiên nói.
- Không nhường? Tiểu tử, xem ra ngươi không biết ta là ai? Ta lập lại lần nữa, hiện tại ta muốn mật thất tu luyện võ kỹ, nếu bị ngươi làm trễ nãi, khiến võ kỹ của ta không đột phá, trách nhiệm này, ngươi gánh nổi sao?
Bạch Long lạnh lùng nói.
- Cần mật thất, thì tự mình đi mở, đừng ở chỗ này chít chít méo mó, ngươi cần tu luyện võ kỹ, liên quan gì tới ta, tranh thủ thời gian cút, ta còn muốn tu luyện!
Lục Minh phất tay, giống như đuổi ruồi nói.