Rất nhanh, chiến đấu trên chiến đài đã qua 50~60 chiêu.
- Chấm dứt!
Đỗ Xán quát nhẹ, oanh ra một quyền, Ngô Viên bị oanh rơi xuống đài chiến đấu.
- Tiếp tục, trận thứ hai, Cú Vĩ.
Trưởng lão trung niên lại bắt đầu tuyên bố.
Từng trận khảo thí không ngừng tiến hành.
Bất quá thực lực của học viên mới tốt xấu lẫn lộn, chỉ tầm Võ Sĩ cảnh, căn bản không có khả năng gắng gượng qua trăm chiêu.
Đương nhiên cũng có ngoại lệ, có một người tu vi đạt đến Đại Võ Sư tam trọng, trực tiếp đánh bại học viên cũ, đưa tới chú mục.
Rất nhanh liền đến phiên Minh Phong.
Bất quá tu vi của Minh Phong mới Võ Sư lục trọng, đối với cái tuổi này mà nói, đã rất tốt, nhưng không thể nào là đối thủ của học viên cũ.
Đối phương cố ý thả hơn năm mươi chiêu, sau đó tiện tay đánh bại.
- Kế tiếp, Thiên Vân.
Trưởng lão trung niên tuyên bố.
Lục Minh giật mình, đi lên đài chiến đấu.
- Trần Hùng, ngươi đi lên khảo thí!
Trưởng lão trung niên kêu lên.
- Trần Hùng, quả nhiên!
Con mắt Lục Minh khẽ động, lộ ra nụ cười lạnh.
- Thật là Trần Hùng, không có khả năng trùng hợp như vậy, khẳng định động tay động chân, hoặc là, trưởng lão này bị mua rồi.
Minh Châu nói nhỏ.
- Này cũng quá ghê tởm? Chúng ta bảo Thiên Vân đại ca buông bỏ khảo thí!
Minh Phong nói.
- Không được, buông bỏ khảo thí, không thể ở lại Tướng Tinh Điện.
Minh Châu nói.
- Vậy làm sao bây giờ? Tỷ tỷ, Trần Hùng kia thật lợi hại như vậy sao? Thiên Vân đại ca nói như thế nào, cũng là Đại Võ Sư tứ trọng.
Minh Phong lo lắng nói.
Minh Châu thở dài:
- Trần Hùng đương nhiên cường đại, Đại Võ Sư ngũ trọng bình thường, cũng bị hắn một kiếm chém giết, nghe nói Đại Võ Sư ngũ trọng chết ở trên tay hắn, đã không dưới ba người.
- Lợi hại như vậy, vậy làm sao bây giờ?
Minh Phong càng thêm lo lắng.
- Không có biện pháp, chỉ có thể nhìn vận mệnh của Thiên Vân.
Minh Châu thở dài nói.
- Ha ha ha!
Bên kia, Trần Hùng cười to, sải bước đi lên đài chiến đấu, đứng ở trước mặt Lục Minh.
Dưới chiến đài, Hoa Kiệt cười lạnh nói:
- Tiểu tử, ngươi gọi Thiên Vân đúng không, để ngươi sống lâu ba ngày, hiện tại cam chịu số phận đi!
- Hoa Kiệt, vài ngày không đánh, có phải xương cốt lại ngứa rồi hay không, hoặc nói, ngươi lại muốn đái ra quần.
Lục Minh liếc Hoa Kiệt, lớn tiếng nói.
Thanh âm truyền ra rất xa.
Hoa Kiệt thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi.
Lục Minh thật quá ghê tởm, này hoàn toàn là xát muối lên vết thương của Hoa Kiệt.
Khuôn mặt Hoa Kiệt nghẹn đỏ bừng, nhìn chằm chằm Lục Minh, giận dữ hét:
- Tiểu tạp chủng, ngươi cứ càn quấy đi, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi rồi, cho ngươi nói thoải mái, dù sao ngươi cũng sắp chết.
- Ha ha!
Lục Minh cười lạnh, chẳng muốn lý đến Hoa Kiệt.
- Khanh!
Lúc này trường kiếm của Trần Hùng ra khỏi vỏ, một đạo kiếm khí sáng chói phóng lên trời.
- Thiên Vân, ta từng bằng kiếm này, một kiếm chém giết Đại Võ Sư ngũ trọng, ngươi có thể chết ở dưới kiếm của ta, tính toán vinh hạnh của ngươi.
Trần Hùng lớn tiếng nói, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý.
- Một kiếm chém giết Đại Võ Sư ngũ trọng, chút chiến tích ấy, ngươi cũng không biết xấu hổ lấy ra khoe khoang, đọng ở bên miệng, ngươi không ngại mất mặt?
Lục Minh bĩu môi, thản nhiên nói.
Lời vừa nói ra, bốn phía lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Cả đám im lặng nhìn Lục Minh.
Chút chiến tích ấy? Lấy Đại Võ Sư tứ trọng, một kiếm chém giết Đại Võ Sư ngũ trọng, ở trong mắt Lục Minh, lại là chút chiến tích ấy, mất mặt?
Đây chính là vượt cấp chiến đấu, hơn nữa là ở Đại Võ Sư cảnh.
Có thể ở Đại Võ Sư cảnh vượt cấp chém giết đối thủ, tuyệt đối là thiên tài đạt trình độ cao nhất.
Khoác lác, nhất định là đang khoác lác.
Cơ hồ tất cả mọi người cho rằng Lục Minh đang khoác lác, ngay cả Minh Châu và Minh Phong cũng hai mặt nhìn nhau.
- Khoác lác đi, khoác lác đi, người sắp chết, cho ngươi chém gió thoải mái.
Hoa Kiệt cười to.
Nhưng sắc mặt Trần Hùng lại cực kỳ khó coi, chiến tích hắn một mực coi là ngạo, ở trong mắt Lục Minh lại không chịu nổi, bất kể có phải khoác lác hay không, thì hắn vẫn cảm thấy đây là vũ nhục.
- Thiên Vân, chờ lát nữa, hi vọng ngươi còn có thể nói.
Thanh âm của Trần Hùng lạnh như băng, trường kiếm bắn ra kiếm khí mãnh liệt, dũng mãnh lao về phía Lục Minh.
- Giết!
Trần Hùng hét lớn, sát ý xông lên trời.
Nhân kiếm hợp nhất, hóa thành một đạo kiếm quang màu máu, chém về phía Lục Minh.
Kiếm khí gào thét, như có thể chém không gian thành hai nửa, uy thế cực kỳ kinh người.
Này đâu phải khảo thí, luận bàn gì, đây là trần trụi muốn đưa Lục Minh vào chỗ chết.
- Không tốt!
Tỷ đệ Minh Châu Minh Phong biến sắc.
Mà Hoa Kiệt thì cười lạnh liên tục, thầm nghĩ:
- Tiểu tử, chết như vậy, thật đúng là tiện nghi ngươi.
Trên chiến đài, sắc mặt Lục Minh bình tĩnh, nhìn kiếm quang đánh à đến, trong mắt lóe lên sát cơ.
Hắn không có xuất binh khí, mà vung tay lên, trong tay hồng quang lóng lánh, một cây trường thương ngưng tụ ra.
- Truy Điện!
XÍU...UU!!
Mũi thương lóe lên.
Nhanh, quá nhanh, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, thậm chí đại bộ phận người căn bản không thấy rõ.
Chỉ có mấy lão giả trên tầng mây biến sắc.
Phanh!
Trên chiến đài, hai đạo quang mang đụng vào nhau.
Nhưng Trần Hùng chém ra kiếm quang giống như bọt biển, đụng một cái liền nát, sau đó mũi thương tiếp tục, lóe lên rồi biến mất.
Thương quang biến mất, trên chiến đài, hai thân ảnh đứng tương vọng.
- Ai thắng?
Tất cả mọi người trừng to mắt.
Phốc!
Bỗng nhiên, cổ họng Trần Hùng có một vòi máu tươi phun ra.
Trần Hùng kêu thảm, hai tay gắt gao che cổ họng của mình, tròng mắt trừng như cá chết, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lục Minh.
- Ta nói rồi, chút chiến tích kia của ngươi, nói ra thật mất mặt.
Lục Minh thản nhiên nói.
- Ngươi...
Ánh mắt Trần Hùng lộ ra hoảng sợ cùng không cam lòng, sau đó té xuống, đã không còn khí tức.
Bốn phía, đệ tử Tướng Tinh Điện, cả đám trợn mắt há hốc mồm.
Một chiêu, một chiêu đánh chết thiên tài đỉnh cấp, Trần Hùng.
Hơn nữa, Lục Minh ngay cả binh khí cũng không dùng, chỉ lấy chân khí ngưng tụ trường thương, tùy ý ra tay, liền đánh chết Trần Hùng.
Đây là thực lực gì? Cũng quá mạnh đi à nha?
Trần Hùng ở trước mặt hắn, căn bản không có sức hoàn thủ.
- Thiên tài, thiên tài tuyệt thế!
Rất nhiều người trong nội tâm rống to.
- Thật mạnh, người trẻ tuổi này, không đơn giản!
Trong tầng mây, một lão giả nói.
- Có phải là thiên tài của năm đại tông môn không?
- Khó mà nói, thực hi vọng hắn không phải đệ tử của năm đại tông môn.
- Tra, tra đến cùng, nếu không phải người của năm đại tông môn, chúng ta nhất định phải toàn lực lôi kéo.
Mấy lão giả ánh mắt sáng ngời nhìn Lục Minh.
Dưới chiến đài, Hoa Kiệt trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, nửa ngày sau mới kịp phản ứng phẫn nộ gào thét:
- Thiên Vân, ngươi lại giết Trần Hùng, ngươi dám giết hắn, ngươi phải đền mạng!
- Đền mạng? Buồn cười, vừa rồi là Trần Hùng ồn ào muốn giết ta, hiện tại bị ta giết, hoàn toàn là hắn gieo gió gặt bão, hơn nữa vừa rồi trưởng lão không có nói không thể sát nhân.
Lục Minh liếc Hoa Kiệt, khinh thường nói.