- Ah!
Hoa Kiệt điên cuồng giãy dụa, nhưng ở trong tay Lục Minh, hắn giống như một con gà con, không hề có lực chống cự.
Tĩnh!
Ở thời khắc này, không khí giống như đọng lại, tất cả mọi người sững sờ nhìn Lục Minh.
Sau khi biết rõ thân phận của Hoa Kiệt, Lục Minh vẫn to gan như vậy, dám khống chế cổ họng Hoa Kiệt.
Coi như là kiêu hùng của năm đại tông môn, đều không có lá gan này.
Bởi vì đây dù sao cũng là hoàng thành, thiên hạ của hoàng thất.
- Buông Tiểu vương gia ra!
Sáu đại hán không để ý thương thế lao đến.
- Các ngươi muốn hắn chết, thì cứ ra tay!
Lục Minh nói.
Sáu đại hán lập tức ngừng thân hình.
Thân hình Lục Minh khẽ động, xuất hiện ở trước người Liệt Giáp Thú.
Rống!
Con Liệt Giáp Thú kia tựa hồ rất sợ Lục Minh, không ngừng lui về phía sau.
Lục Minh điểm ra một chỉ, trực tiếp đâm xuyên qua lân giáp trên người Liệt Giáp Thú, máu tươi chảy ròng.
Rống!
Liệt Giáp Thú bị kích thương, phẫn nộ gầm rú, con mắt đỏ bừng, hung sát khí tràn ngập.
- Đến đây đi!
Lục Minh thò tay, đưa Hoa Kiệt đến bên miệng Liệt Giáp Thú.
Nhưng Liệt Giáp Thú nhìn thoáng qua Hoa Kiệt, có chút do dự, xem ra rất sợ Hoa Kiệt.
Lục Minh cười cười, thò tay bẻ cánh tay Hoa Kiệt, một vòi máu tươi bay vào trong miệng Liệt Giáp Thú.
Rống!
Vốn bị kích thương, hiện tại lại có máu tươi, Liệt Giáp Thú lập tức điên cuồng, mở ra miệng rộng, con mắt lấp lóe vẻ tham lam, nhìn chằm chằm Hoa Kiệt.
- Không, không!
Hoa Kiệt dốc sức liều mạng gào rú, thiếu chút nữa dọa phá gan, toàn thân không ngừng run rẩy.
- Tin tưởng có không ít người bị Yêu thú của ngươi nuốt, hiện tại, Liệt Giáp Thú nuốt ngươi, cũng coi như ngươi trừng phạt đúng tội!
Lục Minh thản nhiên nói.
Bốn phía, tất cả mọi người chấn động, trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này.
Lục Minh, lá gan cũng quá lớn, lại thật muốn cho Liệt Giáp Thú nuốt Hoa Kiệt.
Cũng có rất nhiều người đáy lòng trầm trồ khen ngợi, Hoa Kiệt ỷ vào thân phận, ở hoàng thành việc ác bất tận, có thể nói người người oán trách, nhưng không ai dám nói cái gì.
Bởi vì phụ thân của hắn là Trấn Thiên Vương.
Được xưng Trấn Thiên, có thể nghĩ quyền thế to lớn cỡ nào.
Mấu chốt nhất là, Trấn Thiên Vương và Thập Phương Kiếm Phái quan hệ cực gần.
Rống!
Liệt Giáp Thú gào rú, lao về phía trước, một ngụm cắn tới Hoa Kiệt.
- Không!
Sáu đại hán rống to.
- A!
Hoa Kiệt hét lên thê thảm, vô cùng ai oán, vô cùng thê lương.
Sau đó, một mùi tanh tưởi truyền ra, Hoa Kiệt lại bị dọa đái.
Lục Minh cười nhạt, thân hình rút lui, Liệt Giáp Thú liền cắn không.
- Ah!
Hoa Kiệt vẫn thét lên, qua một lúc lâu, phát hiện không có việc gì mới ngừng lại.
Phát hiện người xung quanh đều kỳ quái nhìn hắn, cả đám mặt nghẹn đỏ bừng, hiển nhiên là muốn cười, lại không dám cười.
Đồng thời, một mùi tanh tưởi không ngừng tiến vào mũi Hoa Kiệt, sắc mặt hắn thay đổi, từ trắng bệch biến thành tái nhợt, cuối cùng biến thành đỏ bừng.
Giờ khắc này, hắn hận không thể tìm kẽ đất chui vào.
- Ah ah, đáng chết, đáng chết!
Trong nội tâm Hoa Kiệt điên cuồng rống lên.
- Đường đường Tiểu vương gia, động một chút lại để cho Yêu thú nuốt người, nguyên lai mình chỉ có chút lá gan ấy, lại bị dọa đái, hôm nay ta ngược lại thêm kiến thức, ha ha ha!
Lục Minh tiện tay ném Hoa Kiệt qua một bên, nhìn cũng không nhìn, cười to rời đi.
Kỳ thật từ vừa mới bắt đầu, hắn không có tính toán giết Hoa Kiệt.
Lần này hắn tới hoàng thành, chủ yếu là điều tra tin tức của phụ thân, nếu giết Hoa Kiệt, Trấn Thiên Vương nhất định sẽ nổi giận, đến lúc đó hoàng thành khẳng định rất khó ở được.
Hiện tại chỉ giáo huấn Hoa Kiệt một chút, hắn kết thù với Hoa Kiệt, chỉ là ân oán giữa tiểu bối, Trấn Thiên Vương sẽ không tiện nhúng tay.
Ít nhất mặt ngoài sẽ không nhúng tay.
Chỉ là tiểu bối mà nói... Lục Minh chưa từng sợ ai.
- Đáng chết, ta thề, nhất định phải giết ngươi, không cần biết ngươi là ai?
Trong nội tâm Hoa Kiệt phẫn nộ gầm rú, nhưng không dám gọi ra, sợ Lục Minh đi mà quay lại.
- Chuyện hôm nay, các ngươi ai dám truyền đi, ta tru sát cả nhà hắn!
Đợi Lục Minh đi xa, Hoa Kiệt nhìn đám người xung quanh, phẫn nộ kêu lên.
Trong lòng mọi người xem thường, Hoa Kiệt này chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, ở trước mặt Lục Minh sợ đái trong quần, Lục Minh đi rồi, lại bắt đầu ra vẻ ta đây, nhưng bọn hắn không có lá gan lớn như Lục Minh, chỉ có thể liên tục gật đầu.
- Đi!
Hoa Kiệt kêu một tiếng, vội vàng rời đi.
Hắn muốn tìm một chỗ thay quần.
Lục Minh không có ở vùng này tìm tửu lâu, hắn ý định đi xa một chút, tìm địa phương nghỉ chân.
- Vị huynh đệ này, xin chờ một chút!
Đi một hồi, bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng gọi.
Lục Minh hiếu kỳ, dừng lại quay người, đằng sau có hai người đi nhanh về phía hắn.
Hai người trẻ tuổi, một nữ tử, bộ dạng mười tám mười chín tuổi, lớn hơn Lục Minh một chút, cực kỳ xinh đẹp.
Mặt khác còn có một thiếu niên, mười lăm mười sáu tuổi, tướng mạo có chút tương tự nữ tử, môi hồng răng trắng, rất anh tuấn.
Lục Minh hơi cau mày, hai người này, hắn không biết, không biết tìm hắn làm gì?
Chẳng lẽ là người của Hoa Kiệt?
- Hai vị tìm ta sao?
Lục Minh hỏi.
- Đúng vậy, tại hạ Minh Châu, vừa rồi nhìn huynh đài giáo huấn Hoa Kiệt, lòng rất khâm phục, cho nên muốn làm quen!
Nữ tử trẻ tuổi ôm quyền nói.
- Ta gọi Minh Phong, ta gọi Minh Phong, không biết huynh đệ ngươi tên gì? Vừa rồi thật đại khoái nhân tâm, vốn ta cũng muốn ra tay, lại bị tỷ tỷ ngăn cản.
Thiếu niên kia kêu lên, lộ ra cực kỳ hoạt bát.
Ánh mắt hai người tinh khiết, cũng không có ác ý, có lẽ nói là sự thật.
Lục Minh trầm ngâm một chút, nói:
- Tại hạ Thiên Vân!
Thiên Vân, là tên Lục Vân Thiên đọc ngược.
Đã dịch dung, tên tự nhiên cũng phải từ bỏ.
- Nguyên lai là Thiên huynh, Thiên huynh thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, tu vi lại cao thâm, quả thực để cho người bội phục, còn không sợ Hoa Kiệt, ngang nhiên ra tay, thật làm cho chúng ta hổ thẹn!
Minh Châu nói.
- Khách khí, vừa rồi chỉ tiện tay mà thôi, tính toán không được cái gì!
Lục Minh cười nhạt nói.
- Thiên Vân đại ca khiêm tốn, ta không có tu vi như vậy, bằng không ta cũng phải hung hăng giáo huấn Hoa Kiệt, ha ha ha, vừa rồi hắn rõ ràng đái trong quần, thật quá thú vị, về sau khẳng định oanh động hoàng thành!
Minh Phong cười to nói, rất biết chắp nối, trực tiếp gọi Thiên Vân đại ca.
Lục Minh cũng không để ý, chỉ cười cười.
- Thiên huynh, ngươi có lẽ là lần đầu tiên đến hoàng thành?
Minh Châu hỏi.
- Không sai!
Lục Minh không phủ nhận.
Minh Châu gật đầu, biểu lộ quả thế, nói tiếp:
- Thiên huynh, tuy Hoa Kiệt là thiếu gia ăn chơi, không đáng giá nhắc tới, nhưng phụ thân của hắn là Trấn Thiên Vương, ngươi lại phải cẩn thận.
- Trấn Thiên Vương? Rất mạnh sao?
Lục Minh hỏi, nói thật, trước kia hắn chưa từng nghe qua Trấn Thiên Vương gì.
- Mạnh, đương nhiên mạnh!
Trong mắt Minh Châu hiện lên vẻ kiêng kị, nói:
- Trấn Thiên Vương chính là đại ca của đương kim bệ hạ, tu vi vô cùng thâm hậu, hơn nữa quản lý hơn phân nửa binh quyền trong thiên hạ, bách chiến bách thắng, nghe nói quan hệ với Thập Phương Kiếm Phái cũng không bình thường.
- Thân phận còn rất lớn!
Lục Minh mỉm cười, cũng không sợ hãi.