Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 203: Ăn miếng trả miếng

Chương Trước Chương Tiếp

- A!

Thanh niên gầy kêu thê lương thảm thiết.

Rống!

Liệt Giáp Thú gào rú, vẻ khát máu càng đậm.

- Liệt Giáp, dừng lại cho ta!

Trên chiến mã, Hoa Kiệt gào thét.

Nhưng Liệt Giáp Thú cắn mất một cánh tay, máu tươi kích thích, khiến nó hoàn toàn cuồng bạo, căn bản không nghe Hoa Kiệt nói... tiếp tục đánh tới thanh niên gầy.

- Ah, cứu mạng, cứu mạng!

Thanh niên gầy rống to thê lương, muốn chạy trốn, nhưng trên người bị nhuyễn tiên quấn lấy, căn bản trốn không thoát.

Lục Minh kéo nhuyễn tiên, thanh niên gầy bay về phía Lục Minh.

Liệt Giáp Thú gào rú, tiếp tục tấn công đến.

Lục Minh buông tiểu nữ hài, sau đó bước ra một bước, một chưởng đập lên đầu Liệt Giáp Thú.

Oanh!

Thân thể khổng lồ của Liệt Giáp Thú bị Lục Minh đập nằm, mặt đất xuất hiện từng khe hở.

Liệt Giáp Thú giãy dụa gào rú, nhưng vô dụng.

Thanh niên gầy kêu to, kinh hồn bất định nhìn Lục Minh, trong mắt có chút nghi hoặc, không biết vì sao Lục Minh lại cứu hắn.

- Không nên hiểu lầm, ta không phải cứu ngươi, ta chỉ cho ngươi cảm thụ cảm giác bị Yêu thú ăn từ từ.

Lục Minh thản nhiên nói, trong thanh âm không mang theo một tia tình cảm.

- Không, không, van cầu ngươi bỏ qua cho ta đi!

Thanh niên gầy kêu thảm.

- Buông tha ngươi? Không được, có thể trở thành lương thực cho Yêu thú của thiếu gia ngươi, là phúc phận tu luyện mấy đời, ta nhất định phải thành toàn ngươi.

Lục Minh cười nhạt nói.

Những lời này, là vừa rồi thanh niên gầy tự nói.

- Không, không, ta là nói lung tung, ngươi coi như cái rắm, thả đi được không!

Thanh niên gầy run rẩy nói.

- Đủ rồi!

Trên chiến mã, sắc mặt Hoa Kiệt âm trầm, nhìn về phía Lục Minh, nói:

- Tiểu tử, trò khôi hài này dừng ở đây, ba tức, trong ba tức, ngươi tự phế tu vi, sau đó dập đầu mười tám lần, sự tình hôm nay, ta có thể bỏ qua.

Lời này để người xung quanh kinh ngạc, Hoa Kiệt lại chịu buông tha Lục Minh?

Đây là sự tình hiếm thấy, xem ra Lục Minh để cho Hoa Kiệt cảm thấy kiêng kị.

Hoa Kiệt ngồi trên chiến mã, cao cao tại thượng nhìn Lục Minh, ở trong mắt hắn xem ra, cho điều kiện như vậy, đã là ban ân.

Nhưng tựa hồ Lục Minh không lĩnh tình.

- Các ngươi, hiện tại tranh thủ thời gian cút cho ta, ta cũng có thể bỏ qua.

Lục Minh quát nhẹ.

Này để cho người xung quanh trợn mắt há hốc mồm.

Bảo Hoa Kiệt cút? Xem ra hắn hoàn toàn không biết thân phận của Hoa Kiệt.

Bên cạnh, nữ nhân kia ôm chặc Linh nhi, lạnh run, tựa hồ vô cùng sợ hãi.

Hoa Kiệt sửng sốt, sau đó giống như nghe được chuyện cười, cười to nói:

- Bảo ta cút? Ha ha ha, tốt, hiện tại, ngươi đã mất đi cơ hội sống duy nhất, giết hắn cho ta!

- Vâng!

Sau lưng Hoa Kiệt, sáu thân ảnh nhao nhao từ trên chiến mã nhảy lên.

Sáu đại hán trung niên, ánh mắt sáng ngời, khí tức trên thân đột nhiên bộc phát.

Lại đều là Đại Võ Sư.

Hơn nữa yếu nhất là Đại Võ Sư nhị trọng, mạnh nhất đã đạt tới Đại Võ Sư tam trọng.

Ba Đại Võ Sư nhị trọng, ba Đại Võ Sư tam trọng, sáu người liên thủ, uy thế kinh người.

Bọn hắn muốn một lần hành động đánh chết Lục Minh.

Nhưng Lục Minh chỉ nhàn nhạt liếc nhìn bọn hắn, sau đó vung ra một chưởng.

Trên bàn tay lóe lên linh quang, Lục Minh ẩn chứa phong thế trong đó, để cho bàn tay nhanh đến không thể tưởng tượng nổi.

Ba ba ba...

Mọi người chỉ nghe được sáu tiếng bạt tai, sau đó chứng kiến sáu đại hán bay ngược về, như sáu cái bao rách, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất.

Mọi người nhìn sáu đại hán, má trái mỗi người đều sưng lên, thủ ấn cực kỳ rõ ràng.

Tí ti...

Tiếng hít khí lạnh lan tràn.

Rất nhiều người thiếu chút nữa rớt tròng mắt, nghẹn họng nhìn trân trối.

Một tát, rút bay sáu cao thủ, này đều là Đại Võ Sư nhị trọng, tam trọng cường giả đó a!

Lục Minh thoạt nhìn niên kỷ chỉ hai mươi tuổi, lại khủng bố như vậy, đây là cường giả nơi nào đến?

Quá kinh người.

Thanh niên gầy ngây ngẩn cả người, ánh mắt tuyệt vọng.

Thậm chí ngay cả con Liệt Giáp Thú kia đều bị chấn trụ, vẻ khát máu trong mắt thối lui, lộ ra sợ hãi, không ngừng rút lui.

Hoa Kiệt cũng ngẩn người, nửa ngày mới kịp phản ứng, phẫn nộ kêu to:

- Tiểu tạp chủng, ngươi còn dám hoàn thủ, ngươi chết chắc rồi, ta muốn băm ngươi nuôi Yêu thú!

- Bọn hắn muốn mạng của ta, ta vẫn không thể hoàn thủ?

Lục Minh cười lạnh, ánh mắt lạnh như băng, từng bước một đi về phía Hoa Kiệt.

Thật buồn cười, hắn thật không biết Hoa Kiệt nghĩ như thế nào đấy, chẳng lẽ hắn cho rằng hắn trời sinh cao quý hơn người khác, có thể tùy ý vũ nhục người khác, cướp đoạt tánh mạng người khác, người khác không thể hoàn thủ, chờ đợi hắn cướp đoạt?

Thật buồn cười!

- Ngươi muốn làm gì?

Sắc mặt Hoa Kiệt âm trầm đến cực điểm, sát cơ trong mắt nồng đậm, hận không thể bầm thây Lục Minh vạn đoạn.

- Muốn làm gì? Ngươi không phải thích dùng tánh mạng người khác cho súc sinh kia ăn sao? Ta rất muốn biết, khi ngươi trở thành lương thực của súc sinh kia, ngươi sẽ có biểu lộ gì?

Lục Minh từng bước một đi về phía Hoa Kiệt, cười nhạt nói.

- Ngươi dám? Ngươi có biết ta là ai hay không? Ngươi dám làm như vậy, ta tru ngươi cửu tộc!

Hoa Kiệt kêu lên.

- Ngươi là ai? Liên quan gì đến ta!

Lục Minh nhàn nhạt đáp.

- Nguyên lai ngươi không biết ta là ai? Ta cho ngươi biết, ta là con trai của Trấn Thiên Vương, ngươi có biết, phụ thân ta là Trấn Thiên Vương hay không, hiện tại ngươi tranh thủ thời gian quỳ xuống nhận sai, còn có thể sống!

Hoa Kiệt tiếp tục kêu to, trong mắt lóe lên vẻ âm tàn.

Nguyên lai Lục Minh không biết thân phận của hắn, hiện tại hắn báo ra thân phận, tin tưởng Lục Minh nhất định sẽ bị hù chết.

Nhưng hắn thất vọng rồi, Lục Minh không có dừng lại, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không nhúc nhích một chút.

Giống như danh tiếng của Trấn Thiên Vương, đối với Lục Minh một chút tác dụng cũng không có.

Sắc mặt Hoa Kiệt thay đổi, biến thành khó coi, còn có bối rối.

Hoa Kiệt cắn răng nói:

- Tốt, ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ không bỏ qua ngươi, chúng ta đi!

- Đi, ta cho ngươi đi chưa?

Thanh âm nhàn nhạt của Lục Minh vang lên, thân hình khẽ động, xuất hiện ở trước mặt Hoa Kiệt.

- Tiểu tử, đừng cho mặt không biết xấu hổ! Ta thề, hôm nay ngươi dám động ta, ta sẽ để ngươi chết không có chỗ chôn.

Hoa Kiệt gào thét.

- Vậy sao?

Khóe miệng Lục Minh cười lạnh, nói:

- Vậy ta càng phải thử một chút rồi!

Bàn tay Lục Minh nổi lên ánh sáng màu đỏ, chộp tới Hoa Kiệt.

- Dừng tay, người trẻ tuổi, khuyên ngươi một câu, thiếu gia nhà ta, không phải ngươi ngươi có thể gây được!

Sáu đại hán lại lao đến, một người gào thét.

- Ngu xuẩn!

Xì xì...

Lục Minh lấy chỉ làm thương, một ngón tay đâm ra.

Sáu mũi thương kích xạ.

Phanh...

Sáu đại hán rống to, ra sức ngăn cản, nhưng vô dụng, lại lần nữa bị oanh bay, miệng phun máu tươi.

Sắc mặt Hoa Kiệt thảm biến.

- Hiện tại, không có người ngăn trở ta rồi.

Lục Minh chộp về phía Hoa Kiệt.

- A!

Hoa Kiệt gào thét, muốn phản kháng, nhưng tất cả công kích bị đánh tan, Lục Minh khống chế cổ họng của hắn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)