Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 202: Thả thú ăn người

Chương Trước Chương Tiếp

Giữa ngã tư đường ương, một tiểu nữ hài bốn năm tuổi, buột bím tóc sừng dê, trong tay cầm chuỗi mứt quả khóc lớn.

Phía trước, Liệt Giáp Thú lao thẳng về phía tiểu cô nương.

- Linh nhi, Linh nhi! Ai cứu Linh nhi của ta!

Cách đó không xa, một nữ nhân hoảng sợ hô to, chạy về phía tiểu nữ hài.

Nhưng nàng không phải võ giả, căn bản không kịp.

Bốn phía, võ giả khác không ai ra tay.

Trong mắt những võ giả kia lộ vẻ kiêng kị.

Rống!

Liệt Giáp Thú hiển nhiên thấy được tiểu nữ hài, gào rú một tiếng, trong mắt toát ra hung quang khát máu, chạy về phía tiểu nữ hài.

Ngay lập tức đã tới gần nữ hài rồi.

Liệt Giáp Thú mở ra miệng lớn dính máu, một ngụm táp tới.

Miệng cực lớn, đủ để một ngụm nuốt tiểu nữ hài vào.

Phía sau, những người cưỡi ngựa kia cười ha ha.

- Liệt Giáp, cứ hưởng thụ đi!

Một người trẻ tuổi mặc trường bào hưng phấn kêu to.

Lúc này, tiểu nữ hài đã quên khóc, chỉ sững sờ nhìn, hiển nhiên là bị dọa.

- Linh nhi!

Nữ nhân kia thê lương kêu to.

Lục Minh nhướng mày.

Lại ở trên đường thả thú ăn người, ở đây vẫn là hoàng thành sao?

Thời điểm Liệt Giáp Thú sắp cắn tiểu nữ hài, Lục Minh di chuyển, thân hình nhoáng một cái, liền xuất hiện ở bên cạnh tiểu nữ hài, thò tay ôm lấy nàng, sau đó lui về phía sau.

Rống!

Thịt mỡ đến miệng bị người cướp đi, Liệt Giáp Thú gào thét, mắt lộ hung quang, đánh giết về phía Lục Minh.

- Cút!

Lục Minh trừng mắt, hét lớn một tiếng, một cỗ hung sát khí còn mạnh hơn Liệt Giáp Thú bộc phát ra.

Liệt Giáp Thú gào rú, ánh mắt sợ hãi, như một tiểu Cẩu bị kinh hách, bỏ chạy về phía sau.

- Người nào? Dám ngăn cản chiến thú của bổn thiếu gia ăn uống, muốn chết!

Một tiếng gầm lên truyền ra.

Đạp đạp đạp...

Bảy tám con chiến mã chạy như điên đến.

Người cầm đầu là thanh niên mặc trường bào tơ vàng.

Sắc mặt thanh niên hơi tái nhợt, ánh mắt hung ác nham hiểm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Minh.

Rống!

Liệt Giáp Thú đứng ở trước mặt thanh niên kim bào, tựa hồ lá gan lại lớn, nhìn Lục Minh gầm nhẹ.

- Tiểu muội muội, ngươi không có sao chứ!

Lục Minh nhìn cũng không nhìn đối phương, ngược lại mỉm cười nhìn tiểu nữ hài trong ngực.

- Không có việc gì, Linh nhi không có việc gì, cảm ơn đại ca ca!

Tiểu nữ hài nhu thuận nói.

Lúc này, nữ nhân kia đã chạy tới, lại để cho Lục Minh ngoài ý muốn là, nữ nhân không có trước tiên xem tiểu nữ hài, mà quỳ gối ở trước mặt thanh niên kim bào, kêu lên:

- Tiểu vương gia, van cầu ngươi buông tha Linh nhi, Linh nhi mới năm tuổi!

- Tiện phụ, chết đi!

Bên cạnh thanh niên kim bào, một thanh niên mặt gầy quát lạnh, nhuyễn tiên trong tay rút ra, quất vào trên người nữ nhân, lập tức xuất hiện vết máu, máu tươi chảy ra, nhuộm hồng cả quần áo.

- Mẹ!

Tiểu nữ hài kêu lên.

Nhưng nữ nhân không để ý đến, giãy dụa đứng dậy, tiếp tục dập đầu, kêu lên:

- Tiểu vương gia, cầu ngài thương xót, buông tha Linh nhi!

Thùng thùng...

Cái trán của nữ nhân dập trên đất, chảy ra máu tươi.

- Dập đầu có làm được cái gì? Tiểu cô nương kia chết chắc rồi.

- Phải, khẩu phần lương thực mà chiến thú của Hoa Kiệt vừa ý, dập đầu làm sao có thể giải quyết.

- Đáng tiếc người trẻ tuổi kia, đoán chừng là vừa đến hoàng thành, lại nhúng tay việc này, kết cục chỉ sợ thê thảm.

- Chỉ có thể trách hắn vận khí không tốt!

Bốn phía truyền ra từng tiếng xì xào bàn tán.

Thanh âm rất nhẹ, sợ Hoa Kiệt nghe được, nhưng Lục Minh tu vi như thế nào? Nên một chữ không lọt nghe vào trong tai.

Nhưng hắn chỉ cười cười.

Nữ nhân vẫn dập đầu không ngớt, trên chiến mã, thanh niên mặc kim bào Hoa Kiệt cau mày, hai mắt lóe lên sát cơ.

- Bảo ngươi tránh ra, ngươi không nghe thấy sao?

Trên mặt thanh niên gầy lộ ra vẻ dữ tợn, lại quất về phía nữ nhân.

Lục Minh nhướng mày, thò tay trảo một cái, chộp nhuyễn tiên vào trong tay.

- Tiểu tử, ngươi thật to gan, ta chưa tìm ngươi, ngươi còn dám nhúng tay, hiện tại quỳ xuống, tự vả 100 tát, ngoan ngoãn buông tiểu nha đầu này ra, sau đó cút!

Thanh niên gầy chỉ vào Lục Minh kêu to.

Ánh mắt Lục Minh âm trầm, lạnh lùng nhìn thanh niên gầy.

- Tiểu tử, ngươi còn không buông tay? Tốt, đã như vậy, vậy ngươi cũng trở thành khẩu phần lương thực của chiến thú đi!

Thanh niên gầy giật nhuyễn tiên, phát hiện không chút sứt mẻ, lập tức nói.

- Các ngươi bình thường là lấy người nuôi chiến thú sao?

Lục Minh lạnh giọng hỏi.

- Đúng thì thế nào? Những dân đen này, giống như con sâu cái kiến, có thể làm lương thực cho chiến thú, là phúc phận bọn hắn đã tu luyện mấy đời.

Thanh niên gầy kêu gào, cực kỳ hung hăng càn quấy, hoàn toàn không để Lục Minh vào mắt.

- Nói nhãm làm gì? Tranh thủ thời gian giết tiểu tử này, không thấy Liệt Giáp đói bụng sao?

Lúc này Hoa Kiệt thản nhiên nói, trong thanh âm có chút không kiên nhẫn.

Thanh niên gầy biến sắc, dữ tợn nhìn Lục Minh, nói:

- Tiểu tử, vậy thì tiễn ngươi ra đi!

Nói xong, thả người nhảy lên, từ trên chiến mã nhảy xuống, thân như diều hâu tấn công Lục Minh, thanh thế còn không tệ.

- Đại Võ Sư nhất trọng!

Con mắt Lục Minh khẽ động.

Thanh niên gầy này không đến 30 tuổi, có tu vi Đại Võ Sư nhất trọng, đã coi như không tệ.

Nhưng ở trong mắt Lục Minh, căn bản không đủ xem.

Nhuyễn tiên hất lên, chân khí cường đại bộc phát, dọc theo nhuyễn tiên phóng đi.

Một tay của thanh niên gầy còn đang nắm nhuyễn tiên, lập tức cảm thấy lực lượng mãnh liệt theo nhuyễn tiên vọt tới, cỗ lực lượng này xông vào bàn tay của hắn, làm cho bàn tay hắn thiếu chút nữa nổ tung, xuất hiện vết thương khủng bố.

Tay của hắn vội vàng buông lỏng nhuyễn tiên.

Vù!

Lục Minh hất lên, nhuyễn tiên như một con rắn, quấn lấy cổ của thanh niên gầy, thanh niên gầy trùng trùng điệp điệp nện ở trên mặt đất, kích thích vô số bụi mù.

Một chiêu, dễ dàng đánh Đại Võ Sư nhất trọng nằm trên mặt đất.

Bốn phía truyền ra thanh âm hít khí lạnh.

- Thật lợi hại, một chiêu giải quyết!

- Lợi hại cái gì? Dám đánh người của Hoa Kiệt, hắn đã xong, xem ra thanh niên này, quả nhiên là lần đầu tiên đến hoàng thành!

- Nói cũng đúng, Hoa Kiệt tuyệt đối sẽ không buông tha hắn.

Mà lúc này, thanh niên gầy kêu thảm thiết:

- Ah, thằng chó con, ngươi lại dám đánh ta, thiếu gia, thiếu gia, ngươi nhất định phải làm chủ cho ta, để cho Liệt Giáp ăn hắn.

- Vậy sao? Đã như thế, vậy thì bắt ngươi nuôi Yêu thú!

Ánh mắt Lục Minh lạnh như băng, nhuyễn tiên trong tay run lên, thân thể thanh niên gầy trực tiếp bay về phía Liệt Giáp Thú.

Đồng thời máu tươi trên tay thanh niên gầy, cũng tung tóe lên miệng Liệt Giáp Thú.

Bị huyết khí kích thích, Liệt Giáp Thú gào rú, vẻ khát máu trong mắt càng đậm.

Rống!

Nó gầm rú, mở ra miệng lớn dính máu, trực tiếp táp tới thanh niên gầy.

- Không, không, không!

Thanh niên gầy bị hù đến hồn bất phụ thể, điên cuồng kêu to.

- Linh nhi, không nên nhìn!

Lục Minh ngăn trở hai mắt của tiểu nữ hài.

Phốc!

Liệt Giáp Thú cắn nát một cánh tay của thanh niên gầy.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)