Thanh âm của nữ tử trẻ tuổi lạnh như băng, lại nói tiếp:
- Vừa rồi, nếu không phải Tiểu Thiểm nhận ra ngươi, ta sẽ không xuất thủ cứu giúp, như vậy cũng tốt, ngươi cứu Tiểu Thiểm một lần, ta cứu ngươi một lần, từ nay về sau không ai thiếu nợ nhau.
Lục Minh im lặng, nữ tử này quá cao lạnh, đồng thời Lục Minh cũng minh bạch, sở dĩ đối phương xuất thủ cứu giúp, nguyên lai là Thiểm Điện Báo phát hiện hắn.
- Bất kể như thế nào? Lúc này đây là cô nương cứu ta, Lục Minh cảm tạ, cáo từ.
Lục Minh ôm quyền, sau đó xoay người rời đi.
- Chờ chút!
Không ngờ nữ tử trẻ tuổi kêu một tiếng.
Lục Minh quay người, hỏi:
- Không biết cô nương còn có chuyện gì?
- Nghe ngươi vừa rồi gọi ta Tạ Niệm Khanh, ngươi là bằng hữu của Tạ Niệm Khanh?
Nữ tử trẻ tuổi hỏi.
- Bằng hữu?
Lục Minh không khỏi nghĩ tới quan hệ với Tạ Niệm Khanh.
Tạ Niệm Khanh nhìn thấy hắn, không ra tay đối phó hắn đã coi như không tệ, ở đâu là bằng hữu gì.
Lục Minh lắc đầu nói:
- Ta và Tạ Niệm Khanh chỉ gặp qua một lần, không tính là bằng hữu.
- Ta mặc kệ ngươi có phải bằng hữu của nàng hay không, lần sau nhìn thấy nàng, giúp ta mang cho nàng một câu, bảo nàng không nên luôn nghĩ siêu việt ta, bởi vì chỉ lãng phí thời gian mà thôi, đây là chuyện không thể nào.
Nữ tử trẻ tuổi nói, trong thanh âm tràn đầy tự tin, cùng với một loại cao cao tại thượng.
Chứng kiến biểu lộ này, không biết vì sao, trong nội tâm Lục Minh cảm thấy không thoải mái.
- Không biết cô nương và Tạ Niệm Khanh quan hệ như thế nào? Nếu ta gặp nàng, nhất định sẽ chuyển cáo.
Lục Minh nhàn nhạt nói, thanh âm hơi lạnh xuống.
- Ta tên Tạ Niệm Quân, là tỷ tỷ của nàng!
Nữ tử trẻ tuổi nói.
- Quả thế, khó trách lớn lên giống như đúc!
Lục Minh giật mình.
Nhưng hai tỷ muội này ngoại trừ tướng mạo giống nhau, địa phương khác lại kém quá lớn.
- Được rồi, chỗ này, Ảnh Lang Các khẳng định cũng sẽ phái người đến, ta phải ly khai, ngươi cũng đi thôi!
Tạ Niệm Quân nhàn nhạt nói.
- Cô nương đi trước? Ta nghỉ ngơi một lát sẽ đi.
Lục Minh nói.
- Ngươi tự tiện!
Tạ Niệm Quân thản nhiên nói, từ đầu đến cuối không có nhìn thi thể hai Ngân Lang Sát Thủ.
Nàng quay người, phiêu nhiên bay đi, quần trắng bồng bềnh, như cửu thiên tiên nữ.
- Di vật của Đại Võ Sư thất trọng, ở trong mắt nàng không đáng giá nhắc tới sao? Nhưng ta sẽ không bỏ qua.
Lục Minh đi về phía thi thể hai Ngân Lang Sát Thủ.
Thôn phệ tinh huyết của hai người, sau đó tháo xuống hai cái giới chỉ trữ vật.
Thân hình khẽ động, Lục Minh nhanh chóng rời đi.
Giữa rừng núi, cổ mộc che trời, Lục Minh một đường đi về phía trước hơn trăm dặm, sau đó tâm niệm khẽ động, tiến vào trong Chí Tôn Thần Điện, bắt đầu luyện hóa tinh huyết.
Không bao lâu, tinh huyết của hai Đại Võ Sư thất trọng bị Lục Minh luyện hóa xong, tu vi của hắn cũng đến Đại Võ Sư ngũ trọng trung kỳ.
Luyện hóa xong tinh huyết, Lục Minh bắt đầu sửa sang lại giới chỉ trữ vật lấy được từ Ảnh Lang Các.
Tổng cộng tám cái.
Cuối cùng đạt được hơn sáu nghìn vạn lượng bạc.
Bạc chỉ là con số nhỏ, quan trọng là linh tinh, tổng cộng hơn hai vạn ba nghìn viên, tăng thêm trước kia, trên người Lục Minh có gần bốn vạn viên linh tinh.
Ngoại trừ bạc và linh tinh, những thứ khác đều là vật lẫn lộn, trợ giúp với Lục Minh không lớn.
- Ồ? Đây là dụng cụ dịch dung?
Bỗng nhiên, ở trong đống vật lẫn lộn, Lục Minh phát hiện một mặt nạ dịch dung.
Ảnh Lang Các là tổ chức sát thủ, thường xuyên phải dịch dung ám sát, trên người mang theo mặt nạ dịch dung, là sự tình rất bình thường.
Lục Minh cẩn thận đánh giá, phát hiện mặt nạ dịch dung này phẩm chất rất tốt, có lẽ dùng da Yêu thú nào đó chế thành.
Lục Minh mang mặt nạ dịch dung lên mặt.
Không có chút cảm giác nào, giống như không có đeo, bởi vì cực kỳ nhẹ.
- Không biết hiệu quả như thế nào?
Lục Minh ra Chí Tôn Thần Điện, ở giữa rừng núi tìm một đầm nước soi mặt, lập tức, một thanh niên chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt ngăm đen, có chút lạnh lùng đập vào mi mắt.
- Mặt nạ dịch dung thật kỳ diệu, này hoàn toàn là thay đổi một người.
Lục Minh cẩn thận đánh giá, phát hiện mặt nạ dịch dung chặt chẽ dán lên mặt, căn bản nhìn không ra là đeo mặt nạ dịch dung.
- Vậy cải biến một chút.
Tâm niệm khẽ động, thân thể Lục Minh vang lên thanh âm đùng đùng, cốt cách nhúc nhích, cuối cùng thân thể cất cao một chút, dáng người cũng biến thành khôi ngô.
Đây là thân thể Lục Minh đạt tới nhị phẩm viên mãn mới có thể làm được.
Tuy biên độ thay đổi không lớn, nhưng phối hợp mặt nạ dịch dung, Lục Minh giống như hoàn toàn biến thành một người khác, coi như người thân cận nhất cũng rất khó nhận ra.
- Tốt, như vậy liền không sợ Ảnh Lang Các truy sát, hơn nữa tiến về hoàng thành, cũng không có ai nhận ra ta, như vậy dễ dàng điều tra sự tình phụ thân hơn.
Lục Minh suy nghĩ.
Kế tiếp, Lục Minh tiếp tục đi về phía thâm sơn.
Dựa theo kế hoạch trước kia, vừa tu luyện, vừa tiến về hoàng thành.
Hiện tại Lục Minh tu luyện, chủ yếu có ba phương hướng.
Một là lĩnh ngộ hỏa thế, một là Lăng Không Bộ, cuối cùng là Cổ Thuẫn Quyết.
Rống!
Bảy ngày sau, một Yêu thú cấp ba lục trọng, toàn thân che kín lân giáp bị Lục Minh xuyên thủng cổ họng, gào rú té xuống.
Phệ Linh Huyết Mạch khẽ động, thôn phệ tinh huyết Yêu thú, đồng thời yêu đan xuất hiện ở trong tay Lục Minh.
Tinh huyết bị Lục Minh dùng để đề thăng đẳng cấp huyết mạch, mà yêu đan thì dùng để đề thăng tu vi.
Cứ như vậy, vừa săn giết Yêu thú, vừa đi về phía hoàng thành.
Một tháng sau.
Một con Phong Điêu Tước đập cánh ở trên không trung, điên cuồng chạy trốn, đằng sau, Lục Minh chân đạp hư không, thân hình như điện, theo sát sau lưng Phong Điêu Tước.
Vù! Vù!
Thân thể Lục Minh giống như không có sức nặng, tung bay trên không trung, một mực bay qua mấy trăm mét, thân hình mới chậm chạp hạ xuống, sau khi hạ xuống, Lục Minh giẫm mạnh ngọn cây, thân thể lại như mũi tên phóng lên trời, đuổi theo Phong Điêu Tước.
Phong Điêu Tước bị hù đến thét lên liên tục, dốc sức liều mạng bỏ chạy, nhưng vô luận thế nào, cũng không thể thoát khỏi Lục Minh.
- Ha ha...
Lục Minh cười to, bay vọt mấy chục lần, sau đó hạ xuống một đỉnh núi, khoanh chân tĩnh tọa.
Trải qua hơn một tháng khổ tu, Lăng Không Bộ đã đạt tới cấp độ thứ năm đỉnh phong, chỉ thiếu một ít, là có thể đi vào cấp độ thứ sáu.
Vừa rồi truy đuổi Phong Điêu Tước, hắn đột nhiên có lĩnh ngộ.
- Phong, vô hình, rồi lại không chỗ nào không có!
- Phong, nhẹ nhàng, phiêu diêu bất định, rồi lại nhanh chóng như điện!
...
Lục Minh nhắm hai mắt, im lặng lĩnh ngộ.
Nguyên lý của Lăng Không Bộ, là lấy chân khí trong cơ thể, sinh ra cộng minh với gió cùng không khí, đạt tới mục đích cưỡi gió mà đi.
Cảm thụ được đỉnh núi truyền đến gió nhẹ, trên mặt Lục Minh vui vẻ, bốn phía thân thể tràn ngập ra làn gió màu xanh, từ từ xoay tròn, thân thể Lục Minh giống như lông ngỗng, tùy thời muốn theo gió bay đi.
Không biết qua bao lâu.
Vù!
Đột nhiên Lục Minh mở mắt, thân hình khẽ động, sải bước đi ra.
Phía trước là vách núi vạn trượng, nhưng Lục Minh giống như đạp trên mặt đất, từng bước một đi thẳng về phía trước.