Sau đó Lục Minh tiến vào trong Chí Tôn Thần Điện, bắt đầu luyện hóa tinh huyết chữa thương.
Lúc này, trên một ngọn núi cách Lục Minh ngoài trăm dặm, một người áo đen mang theo mặt nạ Kim Lang đứng chắp tay, trên người tràn ngập sát khí lạnh như băng.
Lại là Kim Lang Sát Thủ của Ảnh Lang Các.
Vù! Vù!
Bỗng nhiên hai thân ảnh nhanh như thiểm điện chạy về phía ngọn núi này.
Thời điểm đi đến trước người thân ảnh mang mặt nạ Kim Lang, trực tiếp quỳ xuống.
- Xảy ra chuyện gì? Những người khác đâu?
Kim Lang Sát Thủ lạnh lùng hỏi.
- Đại nhân, những người khác chết rồi, bị Lục Minh giết chết, chúng ta lấy được tình báo sai lầm, Lục Minh không có tàn phế!
Một Ngân Lang Sát Thủ trong đó nói.
- Không có phế? Như vậy hắn có sử dụng thú hồn hay không?
Kim Lang Sát Thủ hỏi.
- Có lẽ không, tuy hắn đánh chết nhiều người của chúng ta, nhưng Lục Minh bị thương không nhẹ, dưới tình huống như vậy cũng không sử dụng thú hồn, ta nghĩ, thú hồn của hắn đã dùng hết rồi.
Một Ngân Lang Sát Thủ phỏng đoán.
- Tốt, không có thú hồn, vậy là tốt rồi, Lục Minh, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hai người các ngươi cùng ta đuổi theo giết Lục Minh!
Kim Lang Sát Thủ phân phó.
Trước kia, sở dĩ hắn không có đồng loạt ra tay, đúng là sợ trên người Lục Minh còn thú hồn, cho nên phái người đi đầu thăm dò.
Hiện tại chứng minh là đúng, Lục Minh không còn thú hồn, hắn muốn xuất thủ.
- Vâng!
Hai Ngân Lang Sát Thủ lên tiếng.
Tiếng xé gió vang lên, ba thân ảnh biến mất vô tung.
Trong Chí Tôn Thần Điện, Lục Minh toàn lực luyện hóa tinh huyết.
Cũng may trước đó hắn bị, đại bộ phận là ngoại thương, trị liệu tương đối dễ dàng.
Sau khi tinh huyết hóa thành năng lượng cuồn cuộn, bị Lục Minh luyện hóa, thương thế khỏi hẳn rất nhanh, cơ bắp nhúc nhích, miệng vết thương bắt đầu khép lại, không lâu sau liền kết vảy.
Đây là nhờ thân thể Lục Minh đạt tới nhị phẩm viên mãn, mới có thể nhanh như vậy, người bình thường là quyết không thể.
Hai ngày sau, thương thế của Lục Minh đã khỏi hẳn, hơn nữa tu vi còn tinh tiến.
- Ảnh Lang Các, chỉ sợ không có dễ dàng buông tha ta như vậy, khẳng định sẽ phái người đuổi giết, lần đi hoàng thành này, không thể đi đại lộ, ta liền dọc theo Man Hoang Sơn Mạch mà đi, vừa có thể săn giết Yêu thú, tăng lên tu vi, còn có thể tu luyện võ kỹ.
Lục Minh trầm tư.
Sau đó ra Chí Tôn Thần Điện, thu liễm khí tức, dọc theo núi rừng, đi về phía hoàng thành.
Nhưng không lâu, Lục Minh cảm giác có áp lực kinh khủng từ đằng xa tràn ngập đến.
XÍU...UU!!
Một đạo cầu vồng phá không bay đến.
Trong cầu vồng là một người đeo mặt nạ Kim Lang, thân mặc hắc bào.
- Cường giả Võ Tông, Kim Lang Sát Thủ của Ảnh Lang Các!
Lục Minh biến sắc.
Kim Lang Sát Thủ của Ảnh Lang Các, đều là cường giả Võ Tông trở lên, căn bản không phải Lục Minh có thể địch.
- Đi!
Không có chút do dự, Lục Minh thi triển Lăng Không Bộ đến mức tận cùng, chạy như điên vào trong rừng sâu.
- Cạc cạc cạc, Lục Minh, không biết ngươi dùng phương pháp gì, lại né qua hai ngày, nhưng hiện tại trốn không được, lúc này đây, xem ngươi chạy chỗ nào?
Kim Lang Sát Thủ cười lạnh.
Lục Minh không nói, chỉ điên cuồng chạy trốn, bước chân giẫm mạnh trên cây cối, thân thể tựa như thiểm điện bắn về phía trước, nhanh như một đạo ảo ảnh.
Nhưng Kim Lang Sát Thủ là cường giả Võ Tông, có thể đạp không mà đi, tốc độ cực nhanh, đã thoát ly phạm trù phàm nhân, Lục Minh căn bản thoát không nổi.
- Chết đi!
Xùy~~!
Một đạo kiếm khí đâm rách hư không, đánh về phía Lục Minh.
Nhanh, hung ác, uy lực khủng bố vô biên.
- Né tránh, ta phải né tránh!
Lục Minh gầm nhẹ, thân hình không ngừng biến hóa, mới khó khăn lắm tránh thoát một kiếm này.
Nhưng bị mũi kiếm quét trúng, một đoạn tay áo không cánh mà bay.
- Lại có thể né tránh một kiếm của ta, vậy bây giờ thì sao?
Kim Lang Sát Thủ cười lạnh, chiến kiếm trong tay vung lên.
Xuy xuy...
Hơn mười đạo kiếm khí, mỗi một đạo đều vô cùng cường đại, không thể địch lại được.
- Cổ thuẫn!
Lục Minh quát nhẹ, một cổ thuẫn hiện ra.
Đ-A-N-G...G!
Kiếm khí chém lên tấm chắn, thuẫn bài chấn động kịch liệt, sau đó nổ tung.
Thân thể Lục Minh cũng bị oanh về phía sau hơn 10m, đụng gẫy một đại thụ to lớn.
Lúc này tiếng xé gió vang lên, hai thân ảnh lao đến, là hai Ngân Lang Sát Thủ.
- Lục Minh, lúc này đây, ngươi chạy trời không khỏi nắng!
Một Ngân Lang Sát Thủ cười to.
- Ảnh Lang Các, không quản các ngươi có địa vị gì, chỉ cần Lục Minh ta không chết, sẽ diệt Ảnh Lang Các các ngươi!
Lục Minh gầm nhẹ, quay người tiếp tục bỏ chạy.
- Cũng muốn diệt Ảnh Lang Các ta? Thật ngây thơ.
Kim Lang Sát Thủ cười lạnh, ở trên bầu trời tiếp tục truy kích.
Dưới mặt nạ màu vàng, để lộ ra ánh mắt lạnh như băng, hắn đang tìm cơ hội nhất kích tất sát.
Đối với thiên tài như Lục Minh, cường đại như hắn cũng không dám lãnh đạm, bằng không chịu thiệt rất có thể là hắn.
- Đúng là lúc này...
Đột nhiên con mắt Kim Lang Sát Thủ sáng ngời, chiến kiếm trong tay sáng lên, một đạo kiếm khí sắc bén bắn ra.
Một kiếm này, Kim Lang Sát Thủ dùng toàn lực, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa giống như đã tính toán tốt lộ tuyến của Lục Minh, người ngoài nhìn là Lục Minh trực tiếp chạy về phía đạo kiếm khí này.
- Không tốt!
Trái tim Lục Minh nhảy mạnh, tóc gáy toàn thân dựng lên, giờ khắc này, hắn cảm giác được khí tức tử vong, giống như Tử Thần cầm liêm đao chém hắn.
- Tránh không khỏi, ngăn trở, một kiếm này, ta nhất định phải ngăn trở, ta không thể chết!
Nội tâm Lục Minh gào rú, con mắt huyết hồng, lực lượng huyết mạch lập tức bộc phát, đồng thời một cổ thuẫn hiện ra.
- Bạo Diệt!
Trường thương của Lục Minh đâm ra, mũi thương tản mát hào quang sáng chói, thật giống như mũi thương của Lục Minh có ngôi sao sáng chói.
Chấn động khủng bố bộc phát, đây là chiêu mạnh nhất mà bây giờ Lục Minh có thể thi triển, oanh về phía kiếm khí kia.
Xùy~~!
Đột nhiên, trong rừng sâu bay ra một đạo bạch quang, như Thiên Ngoại Phi Tiên, cũng oanh về phía kiếm khí của Kim Lang Sát Thủ.
Oanh!
Lục Minh công kích, liên hợp với đạo bạch quang kia, va chạm với kiếm khí của Kim Lang Sát Thủ.
Kình khí bắn ra bốn phía, cây cối, hoa cỏ... lập tức bị xoắn thành phấn vụn.
Lục Minh cảm giác một cỗ lực lượng cường đại vọt tới, thân thể tung bay về phía sau hơn 10m.
Nhưng chặn được công kích của Kim Lang Sát Thủ.
Là ai giúp ta?
Lục Minh giật mình.
- Ai? Dám ngăn cản ta, muốn chết phải không?
Kim Lang Sát Thủ gầm lên.
Trong rừng sâu, một bóng trắng lách mình đi ra.
Người tới lại là một nữ tử trẻ tuổi, mặc váy trắng, da thịt như ngọc, xinh đẹp tới cực điểm.
Chứng kiến nữ tử này, Lục Minh chấn động, không khỏi thốt ra:
- Tạ Niệm Khanh, là ngươi!
Ánh mắt nữ tử trẻ tuổi lóe lên, nhìn về phía Lục Minh, khẽ nói:
- Nhanh đi theo ta!
Nói xong, thân hình chớp động, như Cửu Thiên Tiên Tử chạy về phía rừng sâu.
Ánh mắt Lục Minh khẽ động, vội vàng đuổi theo.