Trước kia, hắn một mực lựa chọn giấu diếm, là lo lắng Lý Bình mong mỏi, lo lắng.
Nhưng trong khoảng thời gian này, trải qua nhiều chuyện như vậy, để cho hắn hiểu được rất nhiều.
Nói cho Lý Bình tin tức này, tuy Lý Bình sẽ lo lắng, mong mỏi, nhưng trong nội tâm sẽ có hi vọng, mặc kệ đụng phải sự tình gì, nội tâm nàng luôn sẽ một phần hi vọng.
Có hi vọng, như vậy đủ rồi.
- Tin tức gì?
Lý Bình thấy Lục Minh trịnh trọng như vậy, hiếu kỳ hỏi.
- Cha, hắn có khả năng chưa chết!
Lục Minh rất nghiêm túc nói.
Vừa mới nói xong, chỉ thấy thân thể Lý Bình run lên, đồng tử trợn to.
Sau đó thân thể Lý Bình run rẩy càng ngày càng lợi hại, trong ánh mắt lóe lên hi vọng mãnh liệt, run giọng nói:
- Minh... Minh nhi, ngươi nói cái gì?
- Mẹ, ta nói cha có khả năng chưa chết!
Lục Minh lại lặp lại một lần.
- Chưa chết? Chưa chết! Minh nhi, có thật không?
Thời gian dần qua, Lý Bình lộ ra thần sắc kích động, nước mắt đã nhịn không được chảy xuống.
Sau đó lại hỏi:
- Minh nhi, tin tức này, ngươi từ đâu lấy được, là thật hay giả? Nếu cha ngươi chưa chết, thì nhiều năm như vậy, hắn ở nơi nào?
- Mẹ, là như thế này...
Lục Minh kể lại sự tình gặp được Chu Lâm Sơn cho Lý Bình.
- Nguyên lai là hắn, năm đó hắn đưa tới một thanh linh kiếm cùng một sợi dây chuyền, ta từng hỏi tung tích của Vân Thiên, nhưng lúc đó hắn nói Vân Thiên đã chết, nguyên lai năm đó hắn nói dối, như vậy, Vân Thiên thật có khả năng còn sống?
Lý Bình kích động, trong mắt lộ vẻ hi vọng.
- Vâng, mẹ, hôm nay cha có khả năng ở trong tay Thập Phương Kiếm Phái, cho nên ta định tiến về hoàng thành, điều tra tin tức của cha.
- Minh nhi, ta nghe nói Thập Phương Kiếm Phái là tông môn mạnh nhất Liệt Nhật đế quốc, ngươi phải cẩn thận, làm việc nhất định phải chú ý.
Lý Bình khuyên bảo, rất lo lắng.
- Mẹ, yên tâm, hiện tại Minh nhi sẽ không ngạnh bính với Thập Phương Kiếm Phái, chỉ điều tra mà thôi, sẽ không có chuyện gì!
Lục Minh nói.
Lúc này Lý Bình mới yên tâm.
- Mẹ, ngài yên tâm, chỉ cần cha còn sống, Minh nhi nhất định có thể cứu cha ra, để nhà chúng ta đoàn tụ.
Lục Minh kiên định nói.
- Minh nhi, mẹ tin tưởng ngươi!
Lý Bình mỉm cười nói.
Lục Minh gật đầu, nói:
- Mẹ, Minh nhi đi đây.
- Đi thôi!
...
Lục Minh từ biệt Lý Bình, đi ra ngoài.
Đi ra Lục phủ, ánh mắt Lục Minh nhìn hậu viện của Lục gia, trầm ngâm thoáng một phát, thân hình khẽ động, đi về hậu viện.
Hậu viện của Lục gia, là một rừng cây ăn quả, bên trong trồng đủ loại quả thụ.
Trong đó cũng có cầu nhỏ nước chảy, đình đài hồ nước, hoàn cảnh ưu nhã.
Lục Minh đi vào rừng cây ăn quả, đến bên hồ nhỏ, bên hồ nhỏ đang có một lão giả thả câu.
Lão giả này, là Kim Bào trưởng lão được Lâm Tuyết Ý phái tới trấn thủ Lục gia.
- Lục Minh, cảm ứng của ngươi rất linh mẫn, hai ngày trước lão phu luyện công, chỉ lộ ra chút ba động, cũng bị ngươi cảm ứng được.
Kim Bào trưởng lão mỉm cười nói.
- Lục Minh đa tạ tiền bối đến đây trấn thủ Lục gia!
Lục Minh ôm quyền hành lễ.
- Ngươi không cần cám ơn ta, ta chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi, hơn nữa, đây là ngươi nên được, dù sao, là tông môn có lỗi với ngươi!
Kim Bào trưởng lão thở dài.
Lục Minh trầm mặc, không nói gì.
Kim Bào trưởng lão trầm ngâm một lát, thở dài nói:
- Lục Minh, hi vọng ngươi không trách Chưởng môn, kỳ thật, hắn cũng rất khó xử, hắn thân là Chưởng môn một phái, hết thảy đều phải lấy lợi ích của Huyền Nguyên Kiếm Phái làm trọng.
- Tiền bối, ta không trách bất luận kẻ nào, thế giới này, mạnh được yếu thua, muốn trách, cũng chỉ trách ta thực lực quá yếu, nhưng sớm muộn có một ngày, ta sẽ bao trùm ở trên tất cả thế lực, tất cả gia tộc, để cho trời xanh này, không cách nào che được mắt của ta!
Lục Minh nói, như nói cho lão giả nghe, lại như nói cho mình nghe.
Lão giả khẽ giật mình.
- Bất kể như thế nào, Lục Minh vẫn phải tạ ơn tiền bối!
Lục Minh lại ôm quyền cúi đầu, sau đó xoay người bước nhanh rời đi.
Nhìn bóng lưng Lục Minh rời đi, lão giả suy nghĩ xuất thần, thật lâu sau mới thở dài:
- Chưởng môn, có lẽ lần này, ngươi lựa chọn sai lầm rồi!
...
Lục Minh rời khỏi rừng cây ăn quả, cũng không có lập tức rời Phong Hỏa Thành, mà tìm địa phương ẩn nấp, tiến vào Chí Tôn Thần Điện, bắt đầu tu luyện.
Thời gian trôi qua, màn đêm buông xuống, lúc này Lục Minh mới ra Chí Tôn Thần Điện, mặc áo đen, mang mũ rộng vành, đi ra khỏi thành, xuất phát về phía hoàng thành.
Liệt Nhật Hoàng Đô, ở trung tâm Liệt Nhật đế quốc, nằm phía tây Phong Hỏa Thành, khoảng cách hơn mười vạn dặm.
Cho dù lấy thân pháp của Lục Minh hiện tại, muốn đuổi tới hoàng thành, cũng cần hai mươi ngày.
Ba ngày đầu, gió êm sóng lặng, nhưng tối ngày thứ tư, Lục Minh đang di chuyển đột nhiên ngừng lại.
Bởi vì hắn cảm giác có vài cổ sát cơ bao phủ hắn.
Có người muốn giết hắn!
Không có chút cân nhắc, Lục Minh giẫm mạnh, thân hình phóng lên trời.
Ngay thời điểm Lục Minh vọt lên, một đạo kiếm khí sắc bén, lạnh như băng đâm vào vị trí vừa rồi Lục Minh đứng thẳng.
Thử… kiếm khí lưu lại một lỗ thủng sâu không thấy đáy.
Vù! Vù...
Ngay sau đó, bảy tám thân ảnh giống như u linh, từ bốn phương tám hướng lập loè xuất hiện.
Ánh mắt Lục Minh quét qua.
Tổng cộng tám thân ảnh, đều mặc hắc bào, trên đầu mang theo mặt nạ.
Mặt nạ sói màu bạc.
Ảnh Lang Các!
Lục Minh thoáng cái liền nhận ra, đây là một trong bốn tổ chức sát thủ của Liệt Nhật đế quốc… Ảnh Lang Các.
Mặt nạ Ngân Lang, đại biểu cho sát thủ Ngân Lang cấp của Ảnh Lang Các.
- Năm Đại Võ Sư lục trọng, ba Đại Võ Sư thất trọng, Ảnh Lang Các thật đúng là để mắt Lục Minh ta!
Ánh mắt Lục Minh khẽ động.
- Giết!
- Giết!
...
Tám tiếng giết, tám đạo kiếm khí sắc bén chém về phía Lục Minh.
- Xem ai giết ai?
Lục Minh thét dài, thời khắc sinh tử, hắn trực tiếp bộc phát huyết mạch, đồng thời trên người hiện ra một cổ thuẫn.
- Bạo Diệt!
Đối với bảy người khác công kích, Lục Minh mặc kệ không để ý, trường thương hóa thành quang mang, thẳng đến một sát thủ Đại Võ Sư lục trọng.
Phanh...
Liên tục bảy công kích oanh ở trên người Lục Minh, có bốn đạo, bị thuẫn bài ngăn trở.
Thuẫn bài vù vù, không ngừng chấn động, nhưng cuối cùng không có bị công phá.
Nhưng một thuẫn bài, dù sao diện tích che phủ có hạn, chỉ có thể ngăn trở một phương hướng, còn có ba đạo kiếm khí oanh lên người Lục Minh.
Bị Phệ Linh Huyết Mạch cắn nuốt năm thành công kích, nhưng lực lượng còn lại vẫn để cho thân thể Lục Minh rung động lắc lư.
Oanh!
Lúc này, công kích của Lục Minh cũng bạo phát, Đại Võ Sư lục trọng ngay cả kêu thảm cũng không kịp phát ra, đã bị một thương miểu sát.
- Thôn phệ cho ta!
Một cỗ lực lượng khổng lồ xuất hiện, thôn phệ tinh huyết của sát thủ.
- Đáng giận, không phải nói Lục Minh dung hợp Yêu Vương Hồn, đã phế sao? Sao thực lực khủng bố như thế!
- Xem ra tình báo sai lầm, chúng ta tránh thuẫn bài, trực tiếp công kích thân thể Lục Minh, chờ thời gian huyết mạch bộc phát trôi qua, liền có thể đánh chết hắn!
Mấy sát thủ rống to.