Lục Minh ngồi ngay ngắn trên ghế, thản nhiên nhận quỳ lạy.
Nhàn nhạt liếc nhìn bọn hắn, cười lạnh nói:
- Ta là thiếu chủ của các ngươi? Chủ nhân của các ngươi, hẳn là Lục Vân Hùng nha?
Sắc mặt năm mạch chủ trắng nhợt, một người trong đó nói:
- Thiếu chủ, ngươi hiểu lầm, ngày đó Lục Vân Hùng mang đến lực lượng quá mạnh mẽ, nếu chúng ta chống cự, nhất định sẽ toàn quân bị diệt, như vậy Lục gia thật xong rồi!
- Đúng vậy, thiếu chủ, chúng ta đầu hàng Lục Vân Hùng, chẳng qua là tạm thích ứng mà thôi, vì bảo vệ thân hữu dụng, đợi thiếu chủ trở về.
- Ah? Vậy sao?
Lục Minh giống như cười mà không phải cười nhìn mấy người, không nói gì, mà nâng chung trà lên, từ từ thưởng thức.
Năm mạch chủ hai mặt nhìn nhau, không biết Lục Minh nghĩ như thế nào, trong nội tâm thấp thỏm không yên.
- Khi đó, Huyền Nguyên Kiếm Phái đã thông tri cái chết của ta? Còn chờ ta trở về? Chẳng lẽ sớm đã biết rõ ta không chết?
Lục Minh nhàn nhạt hỏi.
Trên mặt năm người đổ mồ hôi, hai mặt nhìn nhau, sau đó kiên trì nói:
- Thiếu chủ thiên tư ngút trời, làm sao có thể dễ dàng vẫn lạc như vậy, chúng ta đã sớm đoán được thiếu chủ chưa chết, cho nên mới ẩn mình.
- Ah? Thì ra là thế, chư vị ngược lại thần thông quảng đại, lại còn có khả năng bói toán!
Lục Minh thản nhiên nói, lại tiếp tục uống trà.
Năm mạch chủ đỏ mặt, nhưng chỉ có thể cắn răng, không lên tiếng.
Không khí hiện trường thoáng cái cứng lại, Lục Minh uống trà, ba vị trưởng lão hạch tâm và Lý Bình không nói gì, năm mạch chủ chỉ có thể đứng đấy, không dám lên tiếng.
Lục Minh hiện tại, đã không phải thiếu chủ phế vật lúc trước, chiến lực vô song, tu vi đã đạt tới cảnh giới không thể tưởng tượng nổi, bóp chết bọn hắn, còn dễ dàng hơn bóp chết một con kiến, trong lúc vô hình tạo thành uy thế rất mạnh.
Bọn hắn ở trước mặt Lục Minh, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
- Lục Vân Hùng, đã bị ta đánh chết rồi!
Bỗng nhiên, thanh âm của Lục Minh vang lên.
- Cái gì?
Không chỉ năm mạch chủ, ngay cả ba vị trưởng lão hạch tâm cũng thất kinh.
- Lục Vân Hùng, đã bị ta chém ở Bạch Hổ Viện, cho nên các ngươi không cần ôm may mắn trong nội tâm, người phản bội Lục gia, đều là kết cục này.
Lục Minh lạnh lùng nói.
Tí ti...
Mọi người hít khí lạnh.
Lục Minh lại chém Lục Vân Hùng ở Bạch Hổ Viện, còn có thể sống trở về, đây là có bao nhiêu năng lực?
Bọn hắn đã khó có thể tưởng tượng rồi.
Đồng thời năm mạch chủ cực kỳ sợ hãi, liếc nhau, sau đó cùng một chỗ quỳ xuống, nói:
- Thiếu chủ, ngày đó chúng ta nhất thời hồ đồ, kính xin thiếu chủ thứ tội, về sau chúng ta nhất định toàn tâm toàn ý phụ tá thiếu chủ, chấn hưng Lục gia, nếu có vi phạm, chết không yên lành!
- Sao ta có chút hoài nghi như vậy nhỉ?
Lục Minh giống như cười mà không phải cười nhìn năm mạch chủ.
Trên mặt năm mạch chủ đổ mồ hôi lạnh, không ngừng nhỏ xuống.
- Như vậy đi, các ngươi đều lập Tâm Ma Thệ Ngôn, ta sẽ tin tưởng các ngươi.
Lục Minh thản nhiên nói.
- Tâm Ma Thệ Ngôn!
Năm mạch chủ biến sắc.
Tâm Ma Thệ Ngôn, là thề với bản tâm của mình, lấy tinh huyết làm cầu nối.
Võ giả, một khi lập Tâm Ma Thệ Ngôn, về sau vi phạm mà nói... như vậy ở lúc tu luyện, rất dễ dàng Tâm Ma phát tác, tẩu hỏa nhập ma mà chết.
- Như thế nào? Các ngươi không muốn thề, vậy lưu lại các ngươi, ta rất lo lắng.
Thanh âm của Lục Minh lạnh xuống.
Năm mạch chủ biến sắc, vội vàng nói:
- Chúng ta thề!
Sau đó, năm người nhao nhao lập Tâm Ma Thệ Ngôn.
Lúc này, trên mặt Lục Minh lộ ra nụ cười, nói:
- Về sau các ngươi sẽ biết, các ngươi lựa chọn là chính xác, hiện tại, lui xuống đi!
Năm mạch chủ vội vàng cáo lui.
- Ba vị trưởng lão, Lục gia trải qua luân phiên khó khăn trắc trở, thực lực giảm lớn, nhưng người cần tinh không cần nhiều, ta ở đây, có một ít công pháp bí tịch, các ngươi cầm lấy đi tu luyện!
Lục Minh phất tay, trên mặt bàn xuất hiện một chồng sách vở.
- Công pháp, võ kỹ?
Ba vị trưởng lão hạch tâm có chút nghi hoặc, từng người cầm lấy một quyển, lật ra xem.
Vừa mở ra, đồng tử của ba người trừng lớn, lộ ra vẻ khiếp sợ.
- Võ kỹ Hoàng cấp thượng phẩm!
- Quyển này cũng là Hoàng cấp thượng phẩm!
- Ta cũng vậy!
Ba trưởng lão hạch tâm cùng kinh hô.
- Ba vị trưởng lão, nơi này có năm bộ võ kỹ Hoàng cấp thượng phẩm, mười bộ võ kỹ Hoàng cấp hạ phẩm, các ngươi cầm lấy đi tu luyện, cũng có thể lựa chọn hạt giống tốt trong gia tộc, truyền cho bọn hắn.
Lục Minh cười nói.
- Năm bộ Hoàng cấp thượng phẩm, mười bộ Hoàng cấp hạ phẩm?
Ba vị trưởng lão hạch tâm hít khí lạnh.
Phải biết, Lục gia chỉ có một bộ công pháp Hoàng cấp thượng phẩm, được coi là công pháp trấn tộc, thường nhân căn bản không có tư cách tu luyện.
Mà võ kỹ Hoàng cấp hạ phẩm, Lục gia cũng không nhiều, chỉ sáu bảy bộ mà thôi.
Hiện tại, Lục Minh rõ ràng một hơi lấy ra nhiều công pháp bí tịch như vậy, nếu đệ tử Lục gia tu luyện, thực lực rất nhanh có thể tăng lên một đoạn.
- Đa tạ thiếu chủ!
Ba vị trưởng lão hạch tâm cảm tạ Lục Minh, toàn thân kích động đến phát run.
- Ba vị trưởng lão không cần cám ơn ta, nếu ta là thiếu chủ Lục gia, thì đây là chuyện ta phải làm.
Lục Minh nói.
Ở trong di tích Đông Di tộc, Lục Minh đã nhận được hơn ba mươi bộ công pháp võ kỹ Hoàng cấp, những bí tịch này, đối với hắn mà nói, không có chút tác dụng, chỉ có thể lấy ra bán, còn không bằng để lại Lục gia, tăng cường thực lực Lục gia.
- Còn có!
Tâm niệm Lục Minh khẽ động, trên bàn xuất hiện một ít bình ngọc.
Trong những bình ngọc này, là một ít đan dược.
Có thì chữa thương, có trừ độc, còn có tăng lên tu vi của Võ Sĩ cảnh, thậm chí Võ Sư cảnh.
Đều là Lục Minh đánh chết địch nhân đạt được, không có tác dụng với hắn, nhưng đối với Lục gia, đại bộ phận đều là Thông Mạch cảnh, Võ Sĩ cảnh mà nói, lại có trọng dụng.
- Những đan dược này, đều cầm đi đi, về phần chia như thế nào, các ngươi nhìn xem xử lý!
Lục Minh nói.
- Thiếu chủ, đều cho gia tộc, vậy ngươi làm sao bây giờ?
Một trưởng lão hạch tâm hỏi.
- Cầm đi đi, những thứ này ta không dùng được.
Lục Minh cười nói.
- Tốt, vậy thì tốt, chúng ta lấy đi, nhất định lựa chọn đệ tử trung tâm với Lục gia phân phát xuống, tăng lên thực lực của Lục gia.
Một trưởng lão hạch tâm khác kích động nói.
Ba người cẩn thận cất kỹ những đan dược này.
Lý Bình nhìn Lục Minh lấy ra nhiều bảo vật như vậy, vui vẻ không ngậm miệng được.
Ba vị trưởng lão hạch tâm thu thứ tốt xong, liền cáo từ Lục Minh, bọn họ vội vã trở về thương nghị làm sao vận dụng những bảo vật này, làm sao có thể để cho Lục gia mau chóng tăng thực lực lên.
Kế tiếp, Lục Minh ở Lục gia ngây người bảy ngày.
Bảy ngày sau, Lục Minh quyết định từ biệt Lý Bình.
Hắn không thể một mực trốn ởt Lục gia, có một số việc, nhất định phải đi đối mặt, hơn nữa tin tức của Lục Vân Thiên, hắn nhất định phải mau chóng điều tra rõ ràng.
Trong đại viện chủ mạch.
- Minh nhi, đi ra ngoài, mọi sự phải cẩn thận!
Lý Bình không có giữ Lục Minh lại, chỉ dặn dò Lục Minh phải cẩn thận.
Nam nhi chí ở bốn phương, huống chi là kỳ tài ngút trời như Lục Minh, càng không có khả năng ở một chỗ, như vậy ngược lại trói buộc hắn.
Lý Bình rất rõ ràng điểm này, cho nên không hề giữ lại.
- Mẹ, yên tâm, Minh nhi nhất định không có việc gì.
Lục Minh nói.
Sau đó Lục Minh trầm tư do dự, nửa ngày mới mở miệng nói:
- Mẹ, Minh nhi có một việc, muốn nói cho mẹ!
Lục Minh ý định nói cho Lý Bình tin tức Lục Vân Thiên có khả năng còn tại thế.