- Đoan Mộc Phá Quân, ngươi kêu loạn cái gì? Muốn ra tay với tiểu bối sao?
Viêm Lan nhìn Đoan Mộc Phá Quân.
- Viện Trưởng!
Đột nhiên Lục Minh nói.
Viêm Lan nhìn về phía Lục Minh.
Ánh mắt mọi người cũng nhìn về phía Lục Minh.
Lục Minh nhìn Viêm Lan ôm quyền hành lễ, nói:
- Lục Minh trước tạ ơn Viện Trưởng tương trợ!
Sau đó, Lục Minh nhìn về phía đám người Mục Lan, nói:
- Mục Lan sư tỷ, Thạch Đầu, Phong Vũ, các ngươi không cần nhiều lời, việc này, trong nội tâm của ta đã minh bạch.
Nói xong, Lục Minh cười nhạt một tiếng.
Ý tứ của Chưởng môn, đã rất rõ ràng.
Kế tiếp, khẳng định là trục xuất hắn khỏi tông môn.
- Vẫn không đủ phân lượng!
Trong nội tâm Lục Minh cảm thán.
Thực lực, hết thảy vẫn là vấn đề thực lực.
Thực lực của hắn quá yếu, nếu thực lực của hắn cường đại, siêu việt Đoan Mộc gia, Chưởng môn Huyền Nguyên Kiếm Phái làm sao sẽ có ý tứ này? Sao sẽ xử phạt hắn.
Cho dù diệt Đoan Mộc gia, Chưởng môn Huyền Nguyên Kiếm Phái cũng sẽ không nói một câu.
Tuy trong khoảng thời gian này, hắn triển lộ ra thiên phú siêu cường, không gì sánh kịp.
Nhưng chỉ là hiện tại mà thôi, hiện tại hắn còn trẻ, ai biết tương lai sẽ như thế nào? Có thể giống như sao băng, lóe lên rồi biến mất hay không.
Trong thiên hạ, ví dụ như vậy nhiều lắm.
Huống hồ, Đoan Mộc Lân cũng là thiên tài tuyệt thế, hôm nay thức tỉnh huyết mạch Vương cấp cấp hai, mười tám tuổi mà thôi, đã đột phá Võ Tông cảnh, tương lai có hi vọng Võ Vương.
Ở trong mắt rất nhiều người, tương lai của Đoan Mộc Lân, tuyệt đối mạnh hơn Lục Minh.
Cho nên nói tóm lại, giá trị, phân lượng của Lục Minh, kém quá xa Đoan Mộc gia, cho nên cuối cùng, Chưởng môn chọn Đoan Mộc gia.
Cái này là sự thật.
Trong nội tâm Lục Minh thở dài, sau đó cười nhạt, nhìn về phía Chưởng môn Huyền Nguyên Kiếm Phái, âm thanh trong trẻo:
- Lâm Chưởng môn, hôm nay, Lục Minh ta, rời khỏi Huyền Nguyên Kiếm Phái!
Thanh âm bình tĩnh, lạnh nhạt, để cho nội tâm tất cả mọi người chấn động.
Lục Minh, hắn muốn chủ động rời khỏi Huyền Nguyên Kiếm Phái!
- Lục Minh, không thể!
Mục Lan hô to.
- Lục Minh sư huynh!
Bàng Thạch cắn răng, mắt hổ trợn lên.
- Ai!
Trương Mục Vân, Đoạn Cương… thở dài không thôi.
Mà rất nhiều đệ tử Đoan Mộc gia thì cười to.
Trên mặt Đoan Mộc Thương Hải, Đoan Mộc Phá Quân, lộ ra nụ cười lạnh.
- Mục Lan sư tỷ, Thạch Đầu, các ngươi không cần nhiều lời, ý ta đã quyết!
Đợi bị trục xuất tông môn, còn không bằng tự mình rời khỏi.
- Ai!
Lâm Tuyết Ý thở dài, sau đó nói:
- Lục Minh, Lâm Tuyết Ý ta cam đoan, người nhà của ngươi, tuyệt đối không ai dám động bọn hắn, ta bảo vệ bọn hắn mười năm an toàn.
- Nhạc trưởng lão!
Lâm Tuyết Ý quát nhẹ.
- Có lão hủ!
Sau lưng Lâm Tuyết Ý, một Kim Bào trưởng lão ôm quyền nói.
- Ngươi lập tức xuất phát, tọa trấn Phong Hỏa Thành Lục gia mười năm, bảo vệ Lục gia mười năm bình an, bất kỳ ai muốn động Lục gia, giết chết bất luận tội!
Lâm Tuyết Ý phân phó.
- Tuân lệnh!
Kim Bào trưởng lão ôm quyền, sau đó thân hình khẽ động, hóa thành lưu quang biến mất ở chân trời.
Đoan Mộc Thương Hải nhíu mày, có tinh quang lóe lên rồi biến mất.
Mà sắc mặt của Đoan Mộc Phá Quân thì có chút khó coi.
Hiển nhiên, cử động này của Lâm Tuyết Ý là phòng bị Đoan Mộc gia.
- Đa tạ Lâm Chưởng môn!
Lục Minh tiến lên, ôm quyền biểu thị cảm tạ.
Hắn là chân tâm thật ý cảm tạ, vốn hắn đang lo lắng Lục gia, lo lắng mẫu thân, nhưng hiện tại không cần.
Có một Kim Bào trưởng lão trấn thủ, tương lai mười năm, Lục gia tuyệt đối an toàn.
- Lục Minh, là ta có lỗi với ngươi, nhưng ta là Chưởng môn Huyền Nguyên Kiếm Phái, không thể không vì Huyền Nguyên Kiếm Phái cân nhắc!
Lâm Tuyết Ý thở dài, thanh âm vang lên bên tai Lục Minh.
Đây là truyền âm, những người khác không nghe được.
Lục Minh gật đầu, không nói thêm gì.
Sau đó bay về phía Viêm Lan, thi lễ nói:
- Viện Trưởng, Lục Minh cảm tạ trợ giúp của ngươi.
- Lục Minh, kỳ thật ngươi không cần như thế, cho dù lão phu liều mạng, cũng có thể bảo vệ ngươi.
Viêm Lan nói.
- Viện Trưởng đại ân, Lục Minh khắc trong tâm khảm.
Lại hành lễ lần nữa, sau đó thân hình Lục Minh khẽ động, đi đến bên người Mục Lan.
- Lục Minh!
Lục Minh sư huynh!
...
Đám người Mục Lan kêu lên, trong mắt tràn ngập lửa giận cùng không nỡ.
- Các vị, về sau phải bảo trọng, ta sẽ trở lại gặp các ngươi.
Lục Minh cười nói.
- Lục Minh sư huynh, ngươi rời khỏi tông môn, ta cũng đi theo ngươi, ta không muốn lưu lại.
Bàng Thạch rống to.
- Đại Thạch Đầu, ngươi nói bậy bạ gì đó, cố gắng ở Huyền Nguyên Kiếm Phái tu luyện, lấy thiên phú của ngươi, tương lai nhất định có thể có thành tựu, đừng làm cha mẹ ngươi thất vọng.
Lục Minh nói, trong nội tâm lại ấm áp.
Ở Huyền Nguyên Kiếm Phái, hắn thu hoạch lớn nhất, là kết giao mấy bằng hữu thật tình.
- Thế nhưng...
Con mắt Bàng Thạch đỏ bừng, hai đấm xiết khanh khách.
- Nhưng mà cái gì? Cố gắng tu luyện, tương lai chúng ta định có thể tụ họp, đến lúc đó cùng một chỗ nâng cốc ngôn hoan.
Lục Minh vỗ vỗ bả vai Bàng Thạch, nghiêm túc nói.
Bàng Thạch cắn chặt răng, sau đó trịnh trọng gật đầu.
- Lục Minh, ngươi... ngươi ra Huyền Nguyên Kiếm Phái, hết thảy cẩn thận, Đoan Mộc gia, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua ngươi như vậy.
Mục Lan khuyên bảo, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Lục Minh gật đầu, điểm này trong nội tâm hắn tinh tường.
Hắn cùng với Đoan Mộc gia, sớm đã không chết không ngớt.
Bỗng nhiên, Lục Minh mỉm cười, ghé vào bên tai Mục Lan nói:
- Mục Lan sư tỷ, ngươi không nên quên, ngươi thiếu ta một ban thưởng, lần sau gặp mặt, ta sẽ lấy ban thưởng.
Nói xong, còn ngửi một hơi mạnh.
Mục Lan đỏ mặt, nói khẽ:
- Chỉ cần ngươi có thể sống, mọi chuyện đều có thể thương lượng!
Mọi chuyện đều có thể thương lượng?
Có phải đang ám chỉ cái gì hay không? Trong nội tâm Lục Minh rung động.
Sau đó lộ ra vẻ mỉm cười, quay người rời đi.
- Lục Minh, bảo trọng!
Trương Mục Vân bước ra, nhìn Lục Minh ôm quyền.
- Lục Minh, bảo trọng!
Sau đó Lăng Không, Đoạn Cương, Trác Dịch Dung, Trình Phi Loan… cũng đi ra, ôm quyền tiễn biệt.
- Ha ha, chư vị, bảo trọng! Lần sau cùng một chỗ uống rượu!
Lục Minh cười to, hào sảng không thôi.
- Lần sau uống rượu, có lần sau sao? Lục Minh, ta phải giết ngươi!
Ánh mắt Đoan Mộc Lân sâm lãnh, trong thanh âm tràn ngập sát cơ.
Lục Minh quay người, nhìn về phía Đoan Mộc Lân, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh, nói:
- Đoan Mộc Lân, ngươi thật cảm thấy mình rất thiên tài sao? Lục Minh ta hôm nay thề, trong hai năm, ta nhất định bằng lực lượng bản thân lấy đầu của ngươi.
- Ha ha, buồn cười, bằng lực lượng bản thân ngươi? Cả đời cũng không phải đối thủ của ta!
Đoan Mộc Lân lộ ra nụ cười trào phúng, trong tươi cười tràn đầy khinh thường.
- Còn nữa, ngươi có thể sống rồi nói sau!
- Lân nhi, hắn bất quá mạnh miệng mà thôi, hắn cường hành dung nhập Yêu Vương Hồn, rất nhanh sẽ trở thành phế nhân, đã cùng đồ mạt lộ.
Đoan Mộc Phá Quân cười lạnh nói.
- Vậy sao? Lão gia hỏa, vậy thì chờ đi, hôm nay ta có thể giết mấy chục người Đoan Mộc gia, ngày khác, nhất định lấy trường thương trong tay bình định Đoan Mộc gia.
Nói xong, Lục Minh cười dài, từng bước một đạp không mà đi, rời khỏi Huyền Nguyên Kiếm Phái.
Ánh mặt trời chiếu xuống, bóng lưng trẻ tuổi của Lục Minh tràn đầy tự tin, kiên nghị, bất khuất, cùng với hào khí thề phải đạp phá trời xanh.
Một màn này, giờ khắc này, bóng lưng kia in vào trong đầu mỗi người thật sâu.
Tương lai mười năm, hai mươi năm, thậm chí cả đời, đều sẽ không quên.