Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 192: Áp bách

Chương Trước Chương Tiếp

- Ha ha ha, mắng tốt, mắng tốt, lão gia hỏa này, đầu vốn đã bị lừa đá rồi!

Viêm Lan cười to.

- Chưởng môn, ngươi cũng nhìn thấy, kẻ này không biết tôn ti như thế, có thể thấy được phẩm tính thấp như thế nào, để cho hắn sống trên đời, chính là tai họa, hôm nay nhất định phải chém giết!

Đoan Mộc Phá Quân lại nhìn Chưởng môn nói.

Chưởng môn Huyền Nguyên Kiếm Phái nhíu mày, Lục Minh, không hề nghi ngờ là thiên tài tuyệt đỉnh, muốn giết chết, hắn làm sao làm được?

Nhưng không giết, làm sao bàn giao với Đoan Mộc gia?

- Chưởng môn, Lục Minh giết 35 Võ Sư cảnh, 15 Đại Vũ Sư của Bạch Hổ Viện ta, thậm chí còn có trưởng lão thủ tịch tu vi Đại Võ Sư cửu trọng, những người này, tất cả đều là tinh anh của Huyền Nguyên Kiếm Phái, vì tông môn cúc cung tận tụy, lại chết ở trong tay một đệ tử hậu bối, nếu không giết Lục Minh, chỉ sợ sẽ để cho lòng người lạnh lẽo!

- Đúng vậy, Chưởng môn, cho dù lúc trước những người kia có sai, nhưng mười Đại Vũ Sư vừa rồi, chỉ là vì trấn thủ Bạch Hổ Viện, thủ hộ tông môn, làm sai chỗ nào? Lại bị vô tình chém giết, Lục Minh phải chết!

Một ít Ngân Bào trưởng lão của Bạch Hổ Viện cũng tiến lên nói.

Ánh mắt mọi người không khỏi nhìn về phía quảng trường.

Chỗ đó, nằm hơn mười thi thể, máu tươi còn chưa khô.

Viêm Lan chau mày, lúc trước những người kia xông Lục gia, Lục Minh giết chết, đó là hợp tình hợp lý, nhưng mười mấy người này xác thực khó có thể nói qua.

- Bọn hắn ngăn cản ta đánh chết hung phạm, ta nhắc nhở bọn hắn, là bọn hắn tự tìm.

Lục Minh lạnh lùng nói.

- Ha ha ha, buồn cười, Lục Minh, chiếu ngươi nói, nếu Chưởng môn ngăn ngươi, có phải ngươi cũng giết cả Chưởng môn?

Đoan Mộc Phá Quân cười to nói.

Lục Minh nhíu mày, không nói gì, điểm này, hắn không cách nào phản bác.

- Chuyện này, tất cả đều là Đoan Mộc gia ngươi tạo thành, Lục Minh là vì bảo hộ người nhà, bảo hộ mẫu thân, dưới tình thế cấp bách mới ra tay nặng chút, đây là nhân chi thường tình, tội không đáng chết!

Viêm Lan mở miệng nói.

- Viêm Lan, ngươi muốn bao che Lục Minh sao?

Đoan Mộc Phá Quân nói.

- Không sai!

Viêm Lan chém đinh chặt sắt.

- Vậy hôm nay chiến, một trận xem ngươi có thể bao che Lục Minh bao lâu.

Đoan Mộc Phá Quân rống to.

Oanh!

Khí tức của Đoan Mộc Phá Quân và Viêm Lan bộc phát, giao phong ở trên không trung, nổ vang liên tục.

Chưởng môn nhướng mày.

- Phá Quân, dừng tay!

Một thanh âm già nua vang lên, sau đó, kim quang lóe lên, một lão giả tóc trắng xoá, chống quải trượng, xuất hiện ở trên không trung.

Lão giả này mặc áo bào màu vàng, hiển nhiên thân phận là Kim Bào trưởng lão.

- Phụ thân, sao ngươi lại xuất quan?

Nhìn thấy lão giả, Đoan Mộc Phá Quân kinh hô.

Những người khác nghe nói, cũng đều kinh hãi.

Người này, lại là phụ thân của Đoan Mộc Phá Quân?

- Phiền toái!

Viêm Lan nói nhỏ, cau mày.

Phía dưới, trong mắt Mục Lan cũng lo lắng.

Phụ thân của Đoan Mộc Phá Quân… Đoan Mộc Thương Hải, tộc trưởng đời trước của Đoan Mộc gia, cũng là Viện Trưởng đời trước của Bạch Hổ Viện, hiện tại tuy thân phận là Kim Bào trưởng lão của Huyền Nguyên Kiếm Phái, nhưng tu vi của hắn lại vô cùng khủng bố, thâm bất khả trắc, vượt qua Kim Bào trưởng lão bình thường.

Nghe nói mấy năm gần đây, hắn một mực bế quan khổ tu, để đột phá cảnh giới Vương Giả, không nghĩ tới bây giờ lại xuất quan.

- Tham kiến lão tộc trưởng!

Tất cả mọi người Đoan Mộc gia tiến lên hành lễ.

- Hải lão, sao ngươi lại xuất quan, việc này cũng kinh động ngươi sao?

Sắc mặt Chưởng môn khẽ biến, sau đó cười nói.

Đoan Mộc Thương Hải lộ ra nụ cười khô quắt, nói:

- Chưởng môn, nếu lão già lọm khọm ta không ra, người Đoan Mộc gia sẽ bị giết sạch rồi!

Sắc mặt chưởng môn khẽ biến, mỉm cười nói:

- Hải lão nói quá lời!

- Chuyện này, ta đã nghe nói, đầu tiên, Đoan Mộc gia ta cũng có sai, bị người đầu độc, nhưng Lục Minh ra tay quá độc ác, không chỉ đánh chết toàn bộ bọn hắn, còn giết đến tận Bạch Hổ Viện, giết mười Đại Vũ Sư, chuyện này quyết không thể dung, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, ta đề nghị, trục xuất hắn khỏi tông môn.

Đoan Mộc Thương Hải nói.

- Không được!

Viêm Lan bước ra một bước, kiên quyết phản đối.

- Lão gia hỏa này tâm cơ thật nặng, trục xuất Lục Minh khỏi tông môn, đã không có tông môn che chở, bọn họ nhất định sẽ phái người đuổi giết Lục Minh!

Trong mắt Mục Lan lộ vẻ lo lắng.

- Hải lão, Lục Minh này, tâm tính thiếu niên, tuy hơi ngỗ ngược, nhưng không đến mức trục xuất tông môn!

Chưởng môn nói.

- Ha ha, Chưởng môn, xem ra ngươi vẫn ái tài, nhưng ngươi cũng nhìn ra, Lục Minh này, cường hành dung nhập Yêu Vương Hồn, cho dù tạm thời nhận được lực lượng, nhưng căn cơ đã phế, về sau không còn là thiên tài, mà là một phế nhân.

Đoan Mộc Thương Hải cười nói.

Chưởng môn nhíu mày trầm tư.

Chuyện này, dù sao cũng là Đoan Mộc gia làm sai trước, Lục Minh chỉ vì thân nhân báo thù mà thôi, rất nhiều đệ tử trẻ tuổi, nhất định là đứng ở bên Lục Minh.

Nếu trục xuất Lục Minh ra khỏi tông môn, chỉ sợ rất nhiều đệ tử sẽ thất vọng đau khổ.

Thấy Chưởng môn do dự, sắc mặt Đoan Mộc Thương Hải dần dần lạnh xuống, chậm rãi nói:

- Chưởng môn, Đoan Mộc gia ta ngàn năm qua, vì Huyền Nguyên Kiếm Phái cúc cung tận tụy, lập vô số công lao, hôm nay, lại bị một đệ tử hậu bối giết nhiều người như vậy, nếu không trục xuất hắn khỏi tông môn, vậy để cho Đoan Mộc gia ta rời đi thôi!

Oanh!

Những lời này, giống như một đạo lôi đình, nổ vang ở trong óc mọi người, gây ra chấn động.

Uy hiếp, đây là uy hiếp trần trụi, Đoan Mộc Thương Hải là lấy toàn bộ Đoan Mộc gia uy hiếp Chưởng môn.

- Hèn hạ, vô sỉ!

Bàng Thạch, Mục Lan… gầm nhẹ.

Chưởng môn cũng biến sắc, ngưng trọng đến cực điểm, nói:

- Hải lão, chuyện này quá mức rồi!

Mặc dù nói như vậy, nhưng trong nội tâm Chưởng môn lại không thể coi thường.

Những năm gần đây, Đoan Mộc gia càng ngày càng lớn mạnh, toàn bộ Bạch Hổ Viện, cơ hồ đã thành thiên hạ của Đoan Mộc gia.

Nếu mất Đoan Mộc gia, như vậy Huyền Nguyên Kiếm Phái, nhất định nguyên khí đại thương, thực lực suy yếu mảng lớn.

Hắn thân là Chưởng môn, không thể không trịnh trọng đối đãi.

- Đáng giận, lão gia hỏa này!

Viêm Lan nắm chặt hai đấm.

Đoan Mộc Phá Quân còn có đệ tử Đoan Mộc gia khác, trong nội tâm cười lạnh, kể từ đó, xem Lục Minh còn làm sao tránh qua kiếp nạn này.

Đoan Mộc Thương Hải nói xong, khóe môi nhếch lên vẻ đa mưu túc trí, hai mắt nheo lại, chờ đợi đáp án của Chưởng môn.

Trầm tư nửa ngày, Chưởng môn hít một hơi, trong mắt lóe lên tinh quang, nhìn về phía Lục Minh, chậm rãi nói:

- Lục Minh, sự kiện lần này, tuy sự tình ra có nguyên nhân, nhưng ngươi chém giết mấy chục người Bạch Hổ Viện, đều là đồng môn, đây là tội lớn.

Thanh âm uy nghiêm của Chưởng môn truyền khắp toàn trường.

- Chưởng môn, không thể!

Viêm Lan rống to.

- Chưởng môn, Lục Minh vì thân nhân báo thù, làm sai chỗ nào? Có tội gì?

Mục Lan cũng kêu to.

- Nếu như thế, vậy sau này Đoan Mộc gia há không phải có thể giết thân nhân của chúng ta, chúng ta lại không thể báo thù, này tính toán là đạo lý gì?

Bàng Thạch cũng rống to, âm thanh chấn động toàn trường.

Rất nhiều đệ tử ánh mắt chớp động, hiển nhiên đồng ý thuyết pháp của Bàng Thạch.

- Làm càn, các ngươi dám nghi vấn ý chí của Chưởng môn, đáng tội gì!

Đoan Mộc Phá Quân rống to, thanh âm cuồn cuộn, chấn đám người Mục Lan, Bàng Thạch biến sắc.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)