Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 191: Đầu chỉ để cho con lừa nó đá

Chương Trước Chương Tiếp

- Thôn phệ cho ta!

Lục Minh điều khiển huyết mạch, toàn lực thôn phệ lực lượng xé rách, lực thôn phệ khủng bố trải rộng toàn thân, mới tránh khỏi kết cục bị lực lượng thú hồn chấn nổ.

Nhưng trải qua nhiều trận đại chiến, thân thể Lục Minh vẫn nhận lấy bị thương cực kỳ nghiêm trọng.

Nổ vang không ngừng, mặt trời cùng ánh trăng hòa lẫn ở trên không trung, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm hai người trẻ tuổi ở trên không trung.

Mà hai vị Viện Trưởng của Bạch Hổ Viện cùng Chu Tước Viện, lẫn nhau giằng co, ai cũng không thể nhúng tay.

Vù! Vù!...

Trên bầu trời, không ngừng có lưu quang lập loè, cả đám Ngân Bào trưởng lão xuất hiện.

Vừa bắt đầu, là Ngân Bào trưởng lão của Bạch Hổ Viện, không lâu sau, Ngân Bào trưởng lão của Chu Tước Viện, thậm chí Thanh Long Viện, Huyền Vũ Viện, đều xuất hiện ở trên không trung.

Khoảng chừng hơn hai mươi Ngân Bào trưởng lão của tứ đại viện.

Oanh!

Lúc này, mặt trời cùng ánh trăng ở trên bầu trời ầm ầm sụp đổ, hóa thành năng lượng tiêu tán.

- Giết!

- Giết!

Hai người rống to, sát cơ như nước thủy triều, đánh giết về phía đối phương.

Đao cương cùng mũi thương tung hoành bầu trời, phá không sát phạt.

Thân ảnh hai người không ngừng sát phạt ở trên không trung, đại chiến vô cùng kịch liệt.

Phía dưới, Lục Dao sững sờ nhìn bầu trời, trong mắt lộ vẻ khó tin.

Lục Minh, phế vật trước kia thể yếu nhiều bệnh, không thể tu luyện, lại phát triển đến một bước này rồi?

Nàng khó có thể tiếp nhận, cũng không thể tiếp nhận.

- Bất quá là mượn nhờ ngoại lực mà thôi, căn bản không thể so sánh với Lân ca, Lân ca mạnh hơn hắn gấp trăm lần, nghìn lần.

Trong lòng Lục Dao không ngừng khuyên bảo mình.

- Lục Minh!

- Lục Minh sư huynh!

...

Lúc này, bọn người Mục Lan, Phong Vũ, Bàng Thạch chạy tới, sau đó càng nhiều người nhận được tin tức chạy đến.

Như Trương Mục Vân, Đoạn Cương...

Sau khi chạy đến, liền đứng ở một bên, khiếp sợ nhìn không trung.

Không trung, Lục Minh và Đoan Mộc Lân đại chiến trên trăm hiệp, vẫn khó phân thắng bại.

- Cùng tiến lên, giết thằng chó Lục Minh kia, hắn giết mười mấy cao thủ của Đoan Mộc gia ta!

Một Ngân Bào trưởng lão của Đoan Mộc gia rống to.

- Ai dám?

Viêm Lan hét lớn, kiếm khí xông lên trời.

Ngân Bào trưởng lão khác của Chu Tước Viện cũng bộc phát khí tức, xông về phía trước.

- Viêm Lan, Lục Minh đồ sát đồng môn trưởng bối, tội ác tày trời, ngươi dám bao che hắn!

Đoan Mộc Phá Quân hét lớn.

- Nguyên do sự tình còn chưa biết rõ, ta tin tưởng Lục Minh sẽ không tùy ý làm ra chuyện như thế, trong đó chắc chắn có nguyên nhân.

Viêm Lan không chút nhường nhịn.

- Ta quản hắn khỉ gió nguyên nhân gì, Lục Minh đồ sát đồng môn là sự thật, đánh chết người Đoan Mộc gia ta là sự thật, như vậy là đủ rồi, hôm nay hắn phải chết!

Thanh âm của Đoan Mộc Phá Quân lạnh như băng.

- Vậy ngươi thử xem?

Viêm Lan quát lạnh.

Song phương giằng co, lập tức, một trận đại chiến kịch liệt sắp bộc phát.

- Đã đủ rồi!

Lúc này, một thanh âm nhàn nhạt từ sâu trong Huyền Nguyên Kiếm Phái vang lên, không giận tự uy.

- Chưởng môn!

Viêm Lan, Đoan Mộc Phá Quân, còn có những trưởng lão kia biến sắc.

Vù! Vù!...

Bốn đạo hào quang phá toái hư không, lập tức xuất hiện ở trên quảng trường, bốn thân ảnh hiện ra.

Người cầm đầu đúng là Chưởng môn của Huyền Nguyên Kiếm Phái, Lâm Tuyết Ý.

Phía sau hắn, đi theo ba lão giả mặc áo bào màu vàng, đều là Kim Bào trưởng lão.

Chưởng môn của Huyền Nguyên Kiếm Phái vừa xuất hiện, nhướng mày, tay vung lên, một cỗ lực lượng nhu hòa sinh ra, bao phủ Lục Minh và Đoan Mộc Lân đang giao chiến.

Công kích của hai người tiêu tán vô hình, thân thể như bị cái gì trợ giúp, bay về phía sau.

- Chưởng môn, xin ngươi không nên ngăn trở, để cho ta giết tên tiện chủng này!

Đoan Mộc Lân điên cuồng hét lên, trên người lộ ra sát cơ.

- Thật không biết lượng sức, phế vật, cảm thấy ta sợ ngươi? Ai giết ai còn không nhất định đâu? Ngươi thực cảm thấy mình là thiên tài, trong mắt ta, ngươi chỉ là phế vật.

Lục Minh lạnh lùng đáp lễ.

- Tiện chủng, tiện chủng, ta muốn làm thịt ngươi!

Đoan Mộc Lân gào thét.

- Đã đủ rồi!

Chưởng môn Huyền Nguyên Kiếm Phái lại quát nhẹ, tiếng quát này, nhìn như không lớn, nhưng vang lên bên tai Lục Minh và Đoan Mộc Lân, như lôi đình chấn động.

Hai người biến sắc, không còn nói chuyện.

- Chưởng môn, ngươi đến vừa vặn, nghiệt súc Lục Minh này, trước giết mấy chục người của Đoan Mộc gia ta, sau đó lại to gan lớn mật giết đến tận Bạch Hổ Viện, trước mắt bao người, lại giết mười Đại Võ Sư của Bạch Hổ Viện, thậm chí còn có trưởng lão thủ tịch!

- Loại đại nghịch bất đạo, phát rồ như thế, nhất định phải chết, cầu Chưởng môn để cho ta tự tay đập chết hắn.

Đoan Mộc Phá Quân nhìn Chưởng môn thi lễ một cái nói.

- Đoan Mộc Phá Quân, ngươi không nên ở chỗ này chụp mũ, ta nói, trước biết rõ nguyên do nói sau.

Viêm Lan cũng ôm quyền, sau đó nhìn về phía Lục Minh, nói:

- Lục Minh, ngươi nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lúc trước, có phải ngươi giết mấy chục người Đoan Mộc gia hay không.

Viêm Lan nói lúc trước, đương nhiên là chỉ trước khi đến Bạch Hổ Viện.

- Không sai!

Lục Minh trực tiếp thừa nhận.

Lời vừa nói ra, đám người đứng ngoài xôn xao, Đoan Mộc Phá Quân vui vẻ, Viêm Lan cả kinh.

Đám người Mục Lan cũng lộ ra vẻ kinh dị.

Đoan Mộc Phá Quân nói:

- Chưởng môn, ngươi xem, Lục Minh cũng thừa nhận.

- Ta thừa nhận, nhưng ngươi không hỏi xem ta giết ở địa phương nào sao?

Lục Minh cười lạnh nói.

- Quản ngươi giết ở địa phương nào, ngươi giết người Đoan Mộc gia ta là sự thật!

- Ha ha!

Lục Minh cười lạnh, chẳng muốn nghía Đoan Mộc Phá Quân, nói:

- Là ở gia tộc của ta, Lục gia, người Đoan Mộc gia dưới sự dẫn dắt của Lục Vân Hùng, đồ sát Lục gia ta, muốn giết mẹ ta, thử hỏi, những người này, có nên giết hay không?

Lục Minh không có nói với người Đoan Mộc gia, mà nhìn những người khác của tứ đại viện, còn có Chưởng môn.

- Cái gì? Có sự tình như thế?

Toàn trường kinh hãi, nhao nhao đưa ánh mắt về phía Đoan Mộc Phá Quân.

- Đáng giận, Đoan Mộc Phá Quân, Đoan Mộc gia các ngươi có quyền lực thật lớn, lại tự tiện giết hại người nhà của đệ tử, quả thực không bằng cầm thú, đổi lại là ta, ta cũng giết!

Viêm Lan râu tóc đều dựng, nhìn hằm hằm Đoan Mộc Phá Quân.

- Nói bậy, Lục Minh ngươi nói bậy, vu oan Đoan Mộc gia ta, đáng chết!

Đoan Mộc Phá Quân gầm lên.

- Vu oan? Thi thể đệ tử Đoan Mộc gia các ngươi vẫn còn nằm ở Lục gia ta, nếu không mau mau đến xem?

Lục Minh giễu cợt nói.

Sắc mặt của Đoan Mộc Phá Quân có chút khó coi, nói:

- Cho dù có việc này, nhưng có thể là bọn hắn tin lời đồn, bị đầu độc, ngươi phát hiện tình huống, nên trước quay về tông môn bẩm báo, tông môn tự nhiên sẽ đi điều tra, nhưng ngươi lại tự mình động thủ, đánh giết bọn hắn, tâm kia đáng chết.

- Ha ha ha!

Lục Minh cười ha hả, sau đó nói:

- Đoan Mộc Phá Quân, ngươi có ý là, trước mặc kệ người nhà chết sống, cho người Đoan Mộc gia ngươi giết sạch Lục gia ta, giết mẫu thân ta, mà ta thì về bẩm báo, sau đó lại định đoạt, đầu ngươi có phải bị lừa đá hay không, hoặc là, chỉ số thông minh của ngươi vốn chỉ như thế?

Thanh âm tràn ngập khinh thường của Lục Minh như một làn gió, truyền khắp toàn trường.

Toàn trường hít vào khí lạnh, Lục Minh lại dám mắng Đoan Mộc Phá Quân?

Nói đầu Đoan Mộc Phá Quân bị lừa đá?

Lá gan cũng quá lớn?

- Thằng chó, ngươi... ngươi nói cái gì?

Đoan Mộc Phá Quân tức đến toàn thân run rẩy, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)