Lúc này không chỉ đám người Mục Lan, rất nhiều đệ tử, trưởng lão của tứ đại viện nghe được tin tức, cũng chạy về phía Bạch Hổ Viện.
Bạch Hổ Viện, trên quảng trường.
Lục Minh và bốn trưởng lão thủ tịch đã đại chiến hơn mười chiêu, khí tức của Lục Minh như yêu, càng đánh càng hăng, càng đánh càng mạnh.
Càng đánh, hắn vận dụng lực lượng thú hồn càng thuận buồm xuôi gió.
Oanh!
Trường thương quất mạnh, một trưởng lão thủ tịch của Bạch Hổ Viện phun máu bay ngược.
- Người nào ngăn ta, chết!
Lục Minh thét dài, đánh ra mấy thương, mũi thương kinh thiên, như có thể đâm thủng không gian.
Phanh!
Ba người còn lại đều bị oanh thổ huyết bay ngược.
- Lục Vân Hùng, đến phiên ngươi.
Lục Minh bước nhanh ra, đánh tới Lục Vân Hùng.
Từ đầu đến cuối, mục tiêu của hắn đều là Lục Vân Hùng.
- Không! Cứu ta!
Lục Vân Hùng biến sắc, điên cuồng chạy về phía sau, đồng thời liên tục kêu to.
- Ngăn cản hắn, Lục Vân Hùng là nhạc phụ của Tiểu Lân, quyết không thể để hắn chết!
Bốn người Đoan Mộc Siêu điên cuồng hét lên, tấn công Lục Minh, công kích cuồng bạo bao phủ sau lưng hắn.
Nếu Lục Minh giết Lục Vân Hùng, vậy hắn cũng sẽ bị đánh chết.
Trong mắt Lục Minh bùng lên hung quang, quát:
- Vậy giết các ngươi trước!
XÍU...UU!!
Lục Minh quay trở lại, một thương đâm về phía sau.
Một phát này, nhanh như điện.
Tất cả mọi người chỉ thấy, không trung lóe lên quang mang rồi biến mất.
Phốc!
Huyết hoa văng khắp nơi, nương theo một tiếng gào rú phẫn nộ tuyệt vọng.
Một phát này, trực tiếp xuyên thủng bụng Đoan Mộc Siêu.
Phần bụng không phải chỗ hiểm, trong lúc nhất thời Đoan Mộc Siêu còn chưa chết.
- Không, không thể giết ta, giết ta, ngươi cũng phải chết.
Đoan Mộc Siêu kinh hãi kêu lên.
- Đến bây giờ, ngươi còn nói lời như vậy, buồn cười!
Ánh mắt Lục Minh lạnh như băng, trường thương chấn động, chân khí bộc phát, Đoan Mộc Siêu kêu thảm thiết thê lương, sau đó thân thể chia năm xẻ bảy, máu tươi, nội tạng, cốt cách… rơi lả tả trên đất.
Oanh!
Sau đó mũi thương bộc phát, đối oanh với ba trưởng lão thủ tịch khác.
Trong tiếng nổ mạnh kịch liệt, thân hình Lục Minh và ba trưởng lão thủ tịch đều nhanh chóng thối lui.
Nhưng phương hướng Lục Minh lui, lại là phương hướng Lục Vân Hùng bôn tẩu.
- A!
Lục Vân Hùng thấy Đoan Mộc Siêu bị đánh chia năm xẻ bảy, mà Lục Minh lại vọt tới hắn, hắn càng bị hù thảm, kêu sợ hãi liên tục.
- Nghiệp chướng! Muốn chết!
Đột nhiên, trên bầu trời truyền đến tiếng gầm nổi giận, một lão giả mặc áo bào màu bạc, sát cơ lăng lệ, từ đằng xa cực tốc bay tới.
- Ngân Bào trưởng lão, Ngân Bào trưởng lão của Đoan Mộc gia ta đến rồi, ha ha, Lục Minh chết chắc rồi!
- Lục Minh, tên súc sinh này, mới vừa rồi là dung nhập thú hồn cường đại, bằng không hắn tuyệt đối không thể có chiến lực mạnh như vậy, nhưng cho dù hắn mạnh hơn nữa, đối mặt Ngân Bào trưởng lão, cũng sẽ bị một cái tát chụp chết!
Đệ tử Bạch Hổ Viện hét lớn.
Ngân Bào trưởng lão, chỉ cường giả Võ Tông mới có thể đảm nhiệm.
Võ Tông cảnh, lại được xưng Tông Sư, Võ Đạo Tông Sư, đã có thể khai tông lập phái, vô cùng cường đại.
Người còn chưa tới, một cỗ áp lực kinh khủng đến cực điểm, đã ép về phía Lục Minh.
Oanh!
Sau đó Ngân Bào trưởng lão này cách không oanh ra một chưởng, chưởng ấn khủng bố oanh về phía Lục Minh.
Cuồng phong gào thét, chưởng ấn kinh thiên, áp lực giống như núi cao tác dụng lên người Lục Minh, để cho thân thể Lục Minh khó có thể nhúc nhích.
- Cái này là cường giả Võ Tông cảnh sao? Mạnh hơn Đại Võ Sư cửu trọng nhiều lắm, ngăn trở, ta muốn ngăn trở, cổ thuẫn!
Trong nội tâm Lục Minh rống to, lực lượng thú hồn điên cuồng vận chuyển, một tấm chắn ngưng tụ ra, hiển hiện ở trước người Lục Minh.
Lấy lực lượng thú hồn ngưng tụ tấm chắn, càng thêm ngưng thực hơn trước kia.
Đồng thời, trường thương của Lục Minh điên cuồng đâm ra, ngay lập tức, mấy trăm mũi thương cường đại oanh về phía trước.
Oanh!
Chưởng ấn của Ngân Bào trưởng lão rốt cục oanh đến.
Phanh! Phanh!...
Lập tức, từng mũi thương Lục Minh đánh ra nát bấy, như từng đoàn khói lửa nổ tung ở trên không trung.
Mấy trăm mũi thương bị quét sạch, chưởng ấn tiếp tục tới trước, Lục Minh thi triển Lăng Không Bộ, nhanh chóng lui về phía sau.
Nhưng vẫn bị chưởng ấn đánh trúng.
Đ-A-N-G...G!
Tấm chắn phát ra thanh âm du dương, chấn động kịch liệt, sau một khắc, ầm ầm nổ tung.
Bất quá này dù sao cũng là võ kỹ Địa cấp, lại lấy lực lượng thú hồn vận chuyển, phòng ngự tăng cường rất nhiều, tuy bị đánh nát, nhưng vẫn triệt tiêu đại bộ phận chưởng lực.
Nhưng chưởng lực còn lại vẫn rất mạnh, trường thương của Lục Minh quét qua, một tiếng nổ vang, thân thể hắn rút lui về phía sau hơn trăm mét, phun ra một ngụm máu tươi.
Dưới chân xuất hiện một khe rãnh dài lớn.
Nhưng vẫn chặn được.
Tí ti...
Toàn trường, thanh âm hít khí lạnh không ngừng vang lên.
Lục Minh lại có thể chính diện ngăn cản một chưởng của Ngân Bào trưởng lão mà không chết, điều này sao có thể?
Đây chính là Tông Sư, Đại Võ Sư cửu trọng, cho dù đến 100 cái, cũng không phải đối thủ của một Võ Tông nhất trọng.
Nhưng Lục Minh lại chặn.
Không thể tưởng tượng nổi!
Phanh!
Lúc này, Ngân Bào trưởng lão từ trên bầu trời nhảy xuống, trùng trùng điệp điệp giẫm trên mặt đất, mặt đất ầm ầm nổ tung, xuất hiện một cái hố to.
Đây là một lão giả bộ dáng lục tuần, râu tóc hoa râm, trong mắt lấp lóe sát cơ, còn có chút kinh ngạc nhàn nhạt.
Hắn cẩn thận liếc nhìn Lục Minh, cười lạnh nói:
- Nguyên lai dung nhập một thú hồn cường đại, khó trách có chiến lực này, có thể ngăn ta một chưởng!
- Tránh ra, ta muốn là Lục Vân Hùng, hôm nay, ta phải giết hắn.
Lục Minh lạnh lùng mở miệng.
Người xung quanh kinh ngạc, cái gì gọi là to gan lớn mật, cái này a, đối mặt một Tông Sư, lại dám nói ra lời như vậy.
- Ngu xuẩn!
Có người lạnh giọng khiển trách.
- Ha ha ha!
Ngân Bào trưởng lão của Đoan Mộc gia cười to, sau đó quát lớn:
- Hiện tại, ngươi còn không quỳ xuống, sau đó tự phế tu vi, chờ đợi xử lý!
Ngân Bào trưởng lão ngăn ở giữa Lục Minh và Lục Vân Hùng, khí tức bộc phát, như một ngọn núi cao đứng sừng sững.
Lục Minh nhận lấy áp lực rất lớn.
- Xem ra chỉ có dùng chiêu cuối cùng!
Trong mắt Lục Minh lộ ra vẻ điên cuồng.
Đã điên, vậy thì điên đến cùng.
Hắn quyết định dung nhập nửa linh hồn Yêu Vương.
Nhưng Yêu Vương Hồn, ẩn chứa năng lượng khủng bố tới cực điểm, lấy tu vi hiện tại của hắn, đoán chừng sẽ chết.
Mặc dù có Phệ Linh Huyết Mạch, hơn nữa đã đột phá huyết mạch cấp sáu, nhưng hắn cũng không có nắm chắc.
Nhưng hiện tại đã không có đường lui.
Lui, Đoan Mộc gia cũng không có khả năng bỏ qua hắn, chỉ có chiến một trận, mới có thể giết ra hi vọng.
- Xem ra ngươi không muốn? Gian ngoan mất linh, vậy để ta đến giải quyết gia hỏa đại nghịch bất đạo như ngươi.
Ngân Bào trưởng lão hét lớn, lại oanh về phía Lục Minh một chưởng.
Uy lực của một chưởng này, so với trước thì càng mạnh hơn, kinh khủng hơn.
Hiển nhiên, một chưởng trước kia, hắn không có dùng toàn lực.
- Vậy thì đến đây đi, cho ta xem xem, Võ Đạo Tông Sư mạnh như thế nào?
Trong mắt Lục Minh điên cuồng càng đậm, trong điên cuồng lại mang theo chấp nhất mãnh liệt.
- Thú hồn, dung!
Ngao!
Cự lang màu bạc xuất hiện, ngửa mặt lên trời thét dài, như vạn yêu chi vương, một cỗ khí tức kinh khủng vô biên tràn ngập ra.
- Yêu Vương, Yêu Vương Hồn!
Ngân Bào trưởng lão của Đoan Mộc gia điên cuồng rống to.