- Lục Vân Hùng, ngươi đừng hi vọng, cho dù ta chết, cũng sẽ không để ngươi thực hiện được!
Lý Bình quát lớn.
- Tiện nhân, ngươi liều chống có làm được cái gì? Trượng phu ngươi chết rồi, hôm nay, thằng chó Lục Minh kia cũng đã chết, đối nghịch với ta, ta muốn các ngươi đều chết!
Lục Vân Hùng quát lớn.
- Ngươi nói bậy, con ta tuyệt đối sẽ không chết!
Lý Bình kêu to.
- Không chết? Ngươi đừng lừa mình dối người, hắn đã chết đến không thể chết thêm, ngươi đã không còn chỗ dựa vào.
Lục Vân Hùng cười lạnh, thỏa thích đả kích Lý Bình.
- Minh nhi!
Thân thể Lý Bình run rẩy, nước mắt đảo quanh.
Tuy miệng nàng không thừa nhận, nhưng nội tâm rất rõ ràng, chỉ sợ Lục Minh thật xảy ra ngoài ý muốn rồi.
Huyền Nguyên Kiếm Phái chuyên môn phái người đến tuyên bố, sao có thể sai được?
Trong nội tâm nàng tuyệt vọng.
- Lục Vân Hùng, ngươi làm như vậy, không sợ cao tầng của Huyền Nguyên Kiếm Phái trách phạt sao?
Một trưởng lão hạch tâm gầm lên.
- Ha ha, trách phạt? Khi Lục Minh còn tại thế, xác thực là một thiên tài tuyệt thế, được Huyền Nguyên Kiếm Phái chú ý, nhưng hiện tại đã chết, ai bởi vì một người chết mà trách phạt ta?
- Hơn nữa ngươi cũng không nhìn, ở đây đều là người Đoan Mộc gia, cao tầng Huyền Nguyên Kiếm Phái, làm sao có thể đến trách phạt người Đoan Mộc gia, thật buồn cười!
Lục Vân Hùng càn rỡ cười to.
Một vài đại hán Đoan Mộc gia khác cũng cười dài, cực kỳ đắc ý.
- Đáng tiếc, đáng tiếc, đáng tiếc thằng chó Lục Minh kia đã chết, bằng không ta muốn ở trước mặt hắn, đánh chết mẹ hắn, để cho hắn nếm thử tư vị mất thân nhân.
Ngữ khí của Ninh Không lạnh như băng.
- Phi, vô sỉ, có cha tất có con, nhìn bộ dáng của ngươi, khó trách nhi tử ngươi sẽ chết ở trong tay Minh nhi!
Lý Bình trừng Ninh Không, khinh thường nói.
- Muốn chết!
Ninh Không giận dữ, nói với Lục Vân Hùng:
- Lục huynh, ta xem không cần chờ đợi, để cho ta ra tay tra tấn tiện nhân kia, ta muốn cho nàng muốn sống không được, muốn chết không xong, đến lúc đó, ngươi có điều kiện gì, nàng còn không thành thành thật thật đáp ứng.
- Lục Vân Hùng, cứ làm như thế đi! Chúng ta cũng không có nhiều thời gian ở chỗ này hao tổn.
Lão giả Đoan Mộc gia ngồi ở trên ghế thái sư mở mắt nói.
- Tốt! Vậy thì làm như vậy, giao người này cho Ninh huynh, ngươi có thể thỏa thích động thủ, có thủ đoạn gì, cứ thoải mái thi triển.
Lục Vân Hùng dữ tợn cười nói.
- Lục Vân Hùng, các ngươi muốn làm gì? Các ngươi đối đãi với Lục gia như vậy, ngươi có phải là người hay không?
Một trưởng lão hạch tâm của Lục gia giận dữ hét.
Phanh!
Đột nhiên, thân hình Ninh Không khẽ động, một chưởng kích lên người trưởng lão hạch tâm này.
Ninh Không là Đại Võ Sư cửu trọng, trưởng lão hạch tâm của Lục gia làm sao có thể ngăn cản, thân thể bị chưởng lực đục lỗ, bay ra ngoài, không còn khí tức.
- Mấy lão gia hỏa, ở chỗ này lải nhải, muốn chết!
Ninh Không lạnh lùng nói.
- Các ngươi… các ngươi chết không yên lành, Lục Vân Hùng, ngươi sẽ gặp báo ứng.
Ba trưởng lão hạch tâm khác rống to.
Hiện tại, bảy trưởng lão hạch tâm của Lục gia, chỉ còn lại ba người, những người khác, hai ngày trước đã bị người Đoan Mộc gia đánh chết.
- Câm miệng, mấy lão gia hỏa, vốn muốn để lại các ngươi một mạng, hiện tại xem ra, không cần thiết, ra tay, giết bọn hắn cho ta.
Lục Vân Hùng vung tay lên.
Khanh! Khanh!...
Bốn phía, có mấy đại hán Đoan Mộc gia rút chiến đao ra khỏi vỏ, muốn động thủ.
Nhưng lúc này, một đại hán toàn thân là máu, thất tha thất thểu chạy vào.
- Không tốt rồi, không tốt rồi!
Đại hán này kêu to.
- Xảy ra chuyện gì?
Lục Vân Hùng biến sắc hỏi.
- Lục Minh, là Lục Minh!
Đại hán kêu sợ hãi.
Lời vừa nói ra, toàn trường khiếp sợ.
- Cái gì Lục Minh, Lục Minh đã chết.
Lục Vân Hùng nói.
- Không, không chết, hắn không chết, hắn giết vào rồi.
Đại hán hét lớn, trong mắt lóe lên hào quang sợ hãi.
- Cái gì?
Đám người Lục Vân Hùng kinh hãi.
Mà Lý Bình, ba trưởng lão hạch tâm thì sững sờ, sau đó cuồng hỉ.
- Minh nhi, Minh nhi không chết! Minh nhi không chết!
Lý Bình thì thào nói, vui đến phát khóc, nước mắt không ngừng chảy ra, kích động đến toàn thân phát run.
- Ha ha, thiếu chủ chưa chết, ta biết ngay, thiếu chủ kỳ tài ngút trời, làm sao có thể chết?
Trưởng lão hạch tâm của Lục gia cười to.
- Không có khả năng, làm sao có thể?
Lục Vân Hùng gào thét.
- Không có gì không có khả năng.
Tiếng quát lạnh từ trên bầu trời truyền đến, một thân ảnh trẻ tuổi chân đạp hư không, thân thể nhẹ như mây gió bay đến.
- Lục Minh, là Lục Minh!
- Thật sự là hắn, hắn không chết!
Trên trận truyền ra từng tiếng kinh hô.
- Ha ha, thật là thiếu chủ!
Ba trưởng lão hạch tâm cười to.
- Minh nhi!
Lý Bình kích động.
- Lục Minh, thật là hắn!
Lục Vân Hùng, Ninh Không gầm nhẹ, khiếp sợ không thôi.
Lục Minh không có nhìn những người khác, thân hình như gió, rơi vào trước người Lý Bình.
Nhìn sắc mặt Lý Bình tái nhợt suy yếu, tâm Lục Minh co rút đau đớn, con mắt đỏ lên, nói:
- Mẹ, hài nhi tới chậm, để cho ngài chịu khổ.
- Minh nhi, Minh nhi, thật là ngươi sao? Mẹ còn tưởng vĩnh viễn không thấy được ngươi.
Lý Bình vuốt mặt Lục Minh, nước mắt không ngừng chảy ra.
Vốn nàng thật cho rằng Lục Minh đã chết, trong nội tâm tuyệt vọng, nhưng bây giờ, Lục Minh sống sờ sờ đứng ở trước mắt, loại vui sướng này, là khó nói nên lời, tinh thần nàng thoáng cái khôi phục rất nhiều.
- Mẹ, viên đan dược kia, ngươi ăn vào đi!
Lục Minh lấy ra một viên đan dược có thể bổ huyết dưỡng khí, để cho Lý Bình ăn.
Lý Bình tiếp nhận đan dược, nhưng giống như nhớ ra cái gì, biến sắc nói:
- Minh nhi, ngươi đi mau, không cần lo cho mẹ, đi mau!
- Đi? Đã đến rồi, còn muốn đi? Buồn cười!
Lục Vân Hùng lạnh như băng nói.
Giờ phút này, Lục Minh chậm rãi quay người, sắc mặt đạm mạc, ánh mắt băng hàn đảo qua Lục Vân Hùng, Ninh Không, còn có người Đoan Mộc gia, âm thanh lạnh như băng nói:
- Các ngươi, đều phải chết!
Sát cơ của Lục Minh nồng đậm tới cực điểm, hắn chưa từng sinh ra sát cơ nồng đậm như vậy với ai.
Long có nghịch lân, sờ vào phải giết!
Đối với Lục Minh mà nói, người nhà, chính là nghịch lân của hắn.
- Ha ha, Lục Minh, ngươi cũng muốn giết chúng ta, thật buồn cười!
Lục Vân Hùng cười to nói.
- Giết, Lục Minh phải giết, giết hắn đi, coi như hôm nay hắn không xuất hiện, chết ở trong di tích Đông Di tộc rồi.
Lão giả ngồi ở trên ghế thái sư đứng dậy, lãnh khốc nói.
Nếu để cho Lục Minh trở lại Huyền Nguyên Kiếm Phái, bọn họ rất khó động thủ.
Hôm nay dứt khoát động thủ, đánh chết Lục Minh, xem như Lục Minh chưa từng xuất hiện, chết ở trong di tích Đông Di tộc, như vậy chỉ cần cao tầng Huyền Nguyên Kiếm Phái không phái người tra, thì không ai biết rõ.
- Lục Minh, ngươi chưa chết vừa vặn, hôm nay, ta ở trước mặt ngươi, giết chết thân nhân của ngươi, cho ngươi nếm thử thống khổ mất đi thân nhân, ha ha!
Ninh Không cười to.
- Lục Minh, ngươi thật ngu xuẩn, nếu ta là ngươi, liền trực tiếp chạy về Huyền Nguyên Kiếm Phái, lại còn dám quang minh chính đại xuất hiện ở chỗ này? Là ngươi tự mình muốn chết.
Lục Vân Hùng cười to.