- À? Các ngươi xem, kia là ai?
- Lục Minh, đó là Lục gia thiếu chủ Lục Minh, truyền thuyết hắn không phải đã chết sao?
- Nguyên lai hắn chưa chết, sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
Lục Minh vừa đi vào Phong Hỏa Thành, người xung quanh nhìn hắn, nghị luận nhao nhao.
Lục Minh nhíu mày, hắn cảm giác ánh mắt người xung quanh nhìn hắn rất kỳ quái, ngoại trừ kinh ngạc, còn có vẻ thuơng hại.
Trong nội tâm Lục Minh nghi hoặc, nhưng không có dừng lại, thẳng tắp đi về phía Lục gia.
Không bao lâu, hắn liền đi tới cửa lớn Lục gia.
- Người nào? Đứng lại cho ta, à? Ngươi... thiếu chủ? Lục Minh!
Thủ vệ hét lớn, sau đó nhìn ra là Lục Minh, không khỏi kinh ngạc.
Mấy thủ vệ khác khiếp sợ không thôi.
- Là ta, ta chưa chết, tránh ra!
Lục Minh nói xong, muốn vào bên trong.
Nhưng mấy thủ vệ rút chiến đao, ngăn ở trước người Lục Minh, nói:
- Lục Minh, ngươi không thể đi vào.
- Làm càn!
Lục Minh quát nhẹ, mày nhíu lại chặc hơn.
Mấy thủ vệ của Lục gia lại gọi thẳng tên hắn, còn rút đao ngăn cản.
Không đúng!
Thấy Lục Minh tức giận, sắc mặt mấy thủ vệ trắng bệch, hiển nhiên trong lòng cũng sợ hãi.
Một người trong đó cắn răng, nói:
- Lục Minh, chúng ta là phụng mệnh làm việc, ai cũng không thể đi vào!
- Phụng mệnh? Phụng mệnh của ai?
Lục Minh quát lớn, nhưng dự cảm bất hảo trong nội tâm càng đậm.
- Thiếu chủ, thiếu chủ, ngươi đi mau, ngươi đi mau, không nên trở về.
Đột nhiên, bên trong lao ra một lão giả tóc trắng xoá, hét lớn.
- Xung bá, xảy ra chuyện gì?
Lục Minh kêu lên.
Lão giả này, là một lão bộc của Lục gia, không có tu vi gì, nhưng một mực trung thành và tận tâm với Lục gia.
- Thiếu chủ, là Đại trưởng lão, hắn trở về, hắn dẫn theo rất nhiều cao thủ, hắn muốn chiếm Lục gia, có mấy vị trưởng lão hạch tâm bị giết, chi nhánh khác của Lục gia đã đầu nhập vào Đại trưởng lão, ngươi đi mau đi!
Xung bá kêu lên.
- Cái gì? Lục Vân Hùng!
Trong nội tâm Lục Minh chấn động mãnh liệt.
- Mẹ ta đâu? Mẹ ta thế nào rồi?
Lục Minh nghĩ đến là Lý Bình.
- Phu nhân bị bọn hắn nhốt ở trong đại điện, bị bọn hắn thẩm vấn, đã hai ngày rồi, lão nô cũng không biết tình huống thế nào? Thiếu chủ, lần này Đại trưởng lão dẫn theo rất nhiều cao thủ, ngươi không phải đối thủ, đi trước đi, lưu được núi xanh không lo không có củi đốt.
Xung bá khuyên giải, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
Oanh! Oanh! Oanh!
Xung bá nói... giống như từng đạo lôi đình nổ tung ở trong nội tâm Lục Minh, lập tức, một cỗ sát cơ không cách nào hình dung từ trên người Lục Minh tán phát ra.
- Lục Vân Hùng!
Lục Minh nói nhỏ, ánh mắt băng hàn.
Đồng thời, trong nội tâm hắn vô cùng sợ hãi, sợ Lý Bình đã xảy ra chuyện.
Mấy thủ vệ cùng với Xung bá rùng mình, một cỗ hàn khí bay thẳng đỉnh đầu.
XÍU...UU!!
Đột nhiên, một đạo hàn quang kích bắn ra, quá mức đột nhiên, vừa rồi tâm thần Lục Minh chấn động, lúc này muốn cứu viện đã không kịp.
Một đạo kiếm quang, từ hậu tâm Xung bá xuyên thủng qua.
Máu tươi văng khắp nơi, Xung bá ngã xuống đất.
- Thiếu chủ, đi mau, đi mau!
Xung bá kêu to, dần dần không còn khí tức.
Một thanh niên hai mươi mấy tuổi từ sau đại môn đi ra, âm thanh lạnh lùng nói:
- Lão gia hỏa, lại dám mật báo, muốn chết!
Sau đó nhìn về phía Lục Minh, trên mặt hơi có chút kinh ngạc, nói:
- Lục Minh, ngươi thật là mạng lớn, rơi vào trong di tích Đông Di tộc, lại còn không chết, bất quá ngươi không nên trở về, ngươi đã trở về rồi, vừa vặn tiễn ngươi đi.
- Chết!
Giờ phút này, biểu lộ của Lục Minh bình tĩnh trở lại, chỉ là sát cơ trong mắt, còn lạnh hơn hàn băng vạn năm.
Thanh niên này, ống tay áo có thêu một cây Thanh Mộc, hiển nhiên là cao thủ Đoan Mộc gia.
- Cái gì? Muốn giết ta? Ta biết chiến lực của ngươi, có thể so với Đại Võ Sư ngũ trọng bình thường, nhưng ta cũng là Đại Võ Sư ngũ trọng, ngươi cho rằng ta là Đại Võ Sư ngũ trọng bình thường sao?
Thanh niên Đoan Mộc gia cười lạnh.
- Nói nhảm, chết!
Oanh!
Giờ khắc này, Lục Minh toàn lực bộc phát.
Chân khí cường đại, tăng thêm hỏa thế, giống như ngọn núi lửa bộc phát.
Oanh!
Trường thương quét ngang đi.
Thanh niên Đoan Mộc gia biến sắc, cầm kiếm ngăn cản.
Nhưng...
Oanh!
Trường thương của Lục Minh oanh lên trường kiếm, cả người hắn giống như bị núi lửa đụng trúng, thân thể bay về phía sau, liên tục đụng nát hai bức tường, cuối cùng khảm ở trong bức tường thứ ba.
- Sao... làm sao có thể?
Trong mắt hắn tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi, cùng với vẻ hoảng sợ.
Một chiêu, chỉ một chiêu, hắn đã bị đánh gãy cốt cách toàn thân, như một bãi bùn nhão khảm nạm ở trên tường.
Lục Minh làm sao lại mạnh như vậy? Phải biết hắn chính là thiên tài, chiến lực tuyệt đối không phải Đại Võ Sư ngũ trọng bình thường có thể so sánh, lại không thể ngăn được một chiêu.
Lục Minh tay cầm trường thương, từng bước một đi về phía thanh niên Đoan Mộc gia.
Mấy thủ vệ vong hồn bốc lên, bị hù đến toàn thân phát run.
- Lục Minh, không, không được giết ta, Đoan Mộc gia ta có Đại Võ Sư cửu trọng ở chỗ này, nếu ngươi giết ta, cả nhà ngươi đều phải chết, còn mẹ ngươi nữa, sẽ vô cùng thê thảm!
Thanh niên Đoan Mộc gia kinh hãi kêu to.
XÍU...UU!!
Trường thương của Lục Minh hóa thành mũi thương bắn ra, xuyên qua tim thanh niên, đóng đinh hắn ở trên tường.
Thân hình Lục Minh khẽ động, lướt qua hai bức tường, rút trường thương ra, đi về phía đại viện Lục gia.
Đại viện Lục gia, ngoài cửa đại điện nghị sự, chiếm diện tích rất rộng.
Lúc này, cửa đại điện bày một cái ghế bành, một lão giả ngồi ở phía trên, nhắm mắt dưỡng thần.
Ở xung quanh lão giả đứng mười mấy người, một người trong đó đúng là Lục Vân Hùng, vẻ mặt hắn lạnh như băng nhìn chằm chằm đại viện.
Trong đại viện, Lý Bình, còn có bốn trưởng lão hạch tâm của Lục gia đứng chung một chỗ, bốn phía có hơn ba mươi đại hán, bao bọc vây quanh bọn hắn.
Những người này, trên cơ bản đều là người Đoan Mộc gia.
Bất quá có một người ngoại lệ, chính là Ninh Không.
Đúng vậy, phụ thân của Ninh Phong, trưởng lão thủ tịch Chu Tước Viện, Ninh Không.
- Lý Bình, suy nghĩ kỹ chưa, tuyên bố với toàn bộ Lục gia, truyền vị trí gia chủ Lục gia cho ta, sau đó ở trước mặt mọi người quỳ xuống xin lỗi, thừa nhận là các ngươi có lỗi với ta.
Lục Vân Hùng lạnh lùng nhìn Lý Bình, nói.
- Ngươi nằm mơ!
Lý Bình trực tiếp từ chối.
- Nằm mơ? Sắp chết đến nơi còn mạnh miệng, bỏ đói ngươi hai ngày, xem ra còn chưa đủ, vậy thì tiếp tục bị đói đứng ở chỗ này đi, ta xem ngươi có thể cứng tới khi nào!
Lục Vân Hùng âm trầm nói.
Sắc mặt Lý Bình tái nhợt, thân thể run rẩy, thoạt nhìn vô cùng suy yếu.
Hai ngày, đã hai ngày rồi, nàng bị Lục Vân Hùng bức bách, vẫn đứng ở trong đại viện, không có ăn, cũng không được uống, còn phải thừa nhận mặt trời thiêu đốt.
Lý Bình chỉ là người bình thường, không có tu luyện võ đạo, không thể lấy chân khí thủ hộ, lúc này đã vô cùng suy yếu, tùy thời sẽ ngã xuống.