Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 179: Trở về

Chương Trước Chương Tiếp

Ngay sau đó, Lục Minh liên tục ăn hết tầm mười con, sau khi luyện hóa tinh hoa, thân thể Lục Minh đang không ngừng tới gần nhị phẩm đại thành.

- Mùi vị coi như không tệ, bất quá đổi khẩu vị có lẽ sẽ tốt hơn!

Lục Minh chép miệng, sau đó con mắt sáng ngời, đứng dậy đi ra ngoài, đi vào thông đạo hỏa diễm.

Hắn vừa đi vào thông đạo, trong thông đạo liền toát ra hỏa diễm cùng Hỏa Diễm Chi Linh.

- Nướng cho ta!

Lục Minh vung tay lên, hơn mười con Bách Tuế Hà xuất hiện, bị chân khí của Lục Minh khống chế, phiêu phù ở không trung.

Lục Minh lại dùng hỏa diễm ở đây nướng tôm, nếu để tổ tiên Đông Di tộc lúc trước bố trí những minh văn này chứng kiến, sợ rằng sẽ tức đến từ trong quan tài leo ra.

Xì xì...

Bách Tuế Hà phát ra thanh âm xì xì, rất nhanh, hương khí xông vào mũi.

Về phần Hỏa Diễm Chi Linh, toàn bộ bị Lục Minh lấy trường thương đánh bay.

Theo thời gian trôi qua, hương khí càng ngày càng đậm, đến cuối cùng, hương khí tràn ngập, truyền khắp toàn bộ huyệt động dưới mặt đất.

Thân ảnh Tạ Niệm Khanh chẳng biết lúc nào xuất hiện ở trước một cửa động, hiếu kỳ nhìn về bên này.

Khi thấy Lục Minh nhìn lại, nàng không khỏi hừ lạnh một tiếng, lại đi vào trong sơn động.

Lục Minh chẳng muốn để ý nàng, lúc này Bách Tuế Hà đã nướng chín, toàn thân đỏ bừng, làm hắn chảy cả nước miếng, ra thông đạo, trực tiếp cầm một con bóc vỏ, hương khí càng thêm nồng đậm.

Hắn cắn một miếng, vừa vào miệng, mùi thơm vô cùng nồng đậm, so với thời điểm không nướng thì ăn ngon hơn mấy lần.

- Thoải mái, quá sung sướng!

Lục Minh lấy thế gió cuốn lá vàng, giải quyết sạch hơn mười con tôm nướng, mới cảm thấy mỹ mãn trở lại sơn động, luyện hóa tinh hoa.

Nhục thể của hắn đang không ngừng tăng lên.

Không lâu sau, tinh hoa của hơn mười con tôm nướng bị luyện hóa sạch, lúc này bên ngoài truyền đến mùi thơm nồng đậm.

Lục Minh đi ra sơn động xem xét, lại thấy Tạ Niệm Khanh đang học hắn, ở trong thông đạo nướng tôm!

Chứng kiến Lục Minh, sắc mặt Tạ Niệm Khanh ửng hồng, trợn mắt nhìn Lục Minh, hừ lạnh một tiếng, sau đó tiếp tục nướng tôm.

- Ha ha!

Lục Minh cười to, trở lại sơn động tiếp tục tu luyện.

Năm ngày sau, Lục Minh đã ăn xong Bách Tuế Hà, lại chạy đến mạch nước ngầm bắt, Tạ Niệm Khanh bất đắc dĩ, Lục Minh tu luyện thành Cổ Thuẫn Quyết, nàng tạm thời không phá được, chỉ có thể để cho Lục Minh bắt.

Muốn phá võ kỹ Địa cấp phòng ngự, cũng chỉ có võ kỹ Địa cấp công kích được.

Hoặc tu vi mạnh hơn nhiều.

Tạ Niệm Khanh tu luyện công pháp đặc thù, hiện tại nàng còn chưa bắt đầu tu luyện võ kỹ Địa cấp.

- Hừ, chờ ta tu luyện thành võ kỹ Địa cấp, sẽ cho ngươi đẹp mắt!

Tạ Niệm Khanh chỉ có thể an ủi mình.

Cứ như vậy, Lục Minh qua một đoạn thời gian lại đi bắt Bách Tuế Hà.

Thời gian nhoáng một cái, cách tiểu vị diện sụp đổ đã qua ba tháng.

Thời gian ngắn cuối cùng, Lục Minh ở dưới Bách Tuế Hà trợ giúp, thân thể rõ ràng xông lên nhị phẩm viên mãn, tiến triển cực nhanh, để cho hắn líu lưỡi.

Cho nên vài ngày cuối cùng, Lục Minh điên cuồng bắt Bách Tuế Hà cất giữ.

Tạ Niệm Khanh cũng thế, Bách Tuế Hà trong đoạn sông này cơ hồ bị bắt không còn.

Ba tháng vừa đến, tế đàn lúc trước bắt đầu tản mát ra từng sợi hào quang.

Trên mặt đất, minh văn lóng lánh, như một tấm lưới bao trùm mặt đất.

Lục Minh và Tạ Niệm Khanh đứng ở bên cạnh chờ đợi.

Mấy giờ sau, hào quang chói mắt, cuối cùng ngưng tụ ra một cánh cổng ánh sáng.

Lục Minh mừng rỡ, vây ở chỗ này ba tháng, rốt cục có thể đi ra ngoài rồi.

Ba tháng này, hắn thu hoạch rất lớn.

Tuy hoàn cảnh tu luyện ở đây tốt hơn bên ngoài rất nhiều, nhưng nếu một mực sống ở chỗ này, thân nhân bằng hữu bên ngoài nhất định sẽ lo lắng.

Hơn nữa một mặt khổ tu, hiệu quả cũng không tốt, võ giả, là cần ở trong hồng trần lịch lãm rèn luyện, kinh nghiệm các loại sự tình, mài luyện tâm cảnh, mới có thể không ngừng tăng lên.

Vù! Vù!

Thời điểm cổng truyền tống xuất hiện, thân hình Lục Minh và Tạ Niệm Khanh đồng thời di chuyển, xông vào trong cánh cổng ánh sáng.

Một hồi trời đất quay cuồng, thời điểm vững vàng rơi xuống, Lục Minh phát hiện hắn lại lần nữa về tới Cửu Yêu Sơn.

Hắn và Tạ Niệm Khanh đứng ở trên một tượng đá Yêu thú cực lớn, dưới chân lóng lánh hào quang, sau đó hào quang ảm đạm, hết thảy khôi phục lại bình tĩnh.

- Đơn hướng truyền tống, xem ra sau này muốn đi vào, là không có khả năng rồi.

Trong nội tâm Lục Minh thầm nghĩ.

- Lục Minh, sổ sách trong khoảng thời gian này, ta sớm muộn sẽ tìm ngươi tính toán rõ ràng, hừ!

Tạ Niệm Khanh hung dữ trừng Lục Minh nói.

- Tùy thời phụng bồi, bất quá lần sau nhìn thấy ta, cũng đừng bị ta đánh!

Lục Minh cười nhạt nói.

- Bị ngươi đánh? Làm sao có thể? Lần sau ta nhất định sẽ đánh nát mai rùa của ngươi, triệt để dẫm ngươi dưới chân!

Tạ Niệm Khanh cắn răng nói, sau đó thân hình lóe lên, như một con hồ điệp màu đen, biến mất ở dưới Cửu Yêu Sơn.

Lục Minh cười cười, cũng không để ý.

- Không biết chiến tranh ở Đông Khuyết Thành thế nào rồi?

Lục Minh suy nghĩ, lại nhớ tới chiến tranh ở Đông Khuyết Thành.

Sau đó thân hình Lục Minh khẽ động, chân đạp ngọn cây mà đi, nhanh chóng tiến về Đông Khuyết Thành.

Tầm nửa ngày sau, Đông Khuyết Thành đã ở trong tầm mắt.

Nhưng hiện tại, tình huống của Đông Khuyết Thành hoàn toàn khác ba tháng trước.

Ba tháng trước, Đông Khuyết Thành là toàn thành đề phòng, nhưng hiện tại, cửa thành mở ra, dân chúng ra vào, nối liền không dứt.

Xem ra, chiến tranh ở Đông Khuyết Thành đã chấm dứt.

Lục Minh vào thành, trực tiếp đi về phía phủ thành chủ, hắn muốn tìm Phó Lương nghe ngóng tình huống.

Thời điểm hắn lộ ra thân phận đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái, tự nhiên thông suốt gặp được Phó Lương.

- Lục Minh, ngươi chưa chết?

Nhìn thấy Lục Minh, Phó Lương khiếp sợ không thôi.

Lục Minh cười khổ, nói:

- Phó thành chủ, ta không phải còn tốt sao!

- Lục Minh thiếu hiệp, ngươi không chết thật quá tốt, ngày đó đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái trở về nói ngươi đã chết ở trong di tích Đông Di tộc...

Phó Lương nói tình huống trong khoảng thời gian này.

Ba tháng trước, đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái phản hồi, chỉ còn lại hơn năm mươi người, nói những người khác đã chết trận ở trong di tích Đông Di tộc.

Mà Đông Di tộc đã ở ngày đó, toàn bộ lui lại, lui trở về vùng sơn mạch duyên hải.

Chuyện này chấn động Huyền Nguyên Kiếm Phái, trước trước sau sau có không ít người đến tìm Lục Minh, nhưng cuối cùng đều không công mà lui.

Lục Minh suy đoán, những người kia hẳn là Bàng Thạch, Phong Vũ, Mục Lan...

- Ta nghe nói, bên Huyền Nguyên Kiếm Phái đã xác nhận sự thật ngươi chết trận, tin tức này cũng thông báo người nhà ngươi.

Phó Lương nói.

- Cái gì? Đã thông báo người nhà của ta!

Trong lòng Lục Minh căng thẳng.

Nếu Lý Bình biết tin tức hắn đã “chết, sẽ thương tâm cỡ nào?

Ở trong nội tâm Lý Bình, Lục Vân Thiên đã chết, Lục Minh là nơi duy nhất nàng ký thác cùng hi vọng, nếu biết tin tức Lục Minh đã “chết, sẽ tuyệt vọng cỡ nào?

Giờ khắc này, Lục Minh quy tâm giống như tiễn.

- Phó thành chủ, đa tạ, bây giờ ta phải lập tức về nhà một chuyến, cáo từ!

Lục Minh ôm quyền, một lát cũng không dừng lại, ra phủ thành chủ, nhanh chóng tiến về Phong Hỏa Thành.

Cũng may Đông Khuyết Thành cách Phong Hỏa Thành không xa, Lục Minh thi triển Lăng Không Bộ, toàn lực chạy đi, cả người giống như một trận gió.

Chân khí hao hết, liền dùng linh tinh khôi phục.

Ba ngày sau, Lục Minh rốt cục về tới Phong Hỏa Thành.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)