Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 178: Bách tuế hà

Chương Trước Chương Tiếp

*Hà = con tôm

- Này! Ngươi điên rồi sao? Ta cũng không phải cố ý.

Lục Minh kêu to, toàn lực thi triển Lăng Không Bộ tránh né.

- Ta quản ngươi hữu ý hay vô ý, dù sao ngươi nhìn thấy, ta muốn móc mắt ngươi ra.

Ánh mắt của Tạ Niệm Khanh lạnh như băng.

- Ta không tin, ta nhìn thấy thì thế nào? Ta cũng bị ngươi nhìn đây? Ta chỉ nhìn ngươi một nửa, nhưng ngươi nhìn ta toàn thân, khoản sổ sách này tính toán như thế nào?

Lục Minh gầm lên.

- Ngươi... ngươi... dâm tặc vô sỉ hạ lưu hèn hạ bại hoại..

Tạ Niệm Khanh tức đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nói năng lộn xộn.

Lục Minh im lặng.

Oanh! Oanh!..

Chưởng lực của Tạ Niệm Khanh càng thêm hùng hậu, phong tỏa bốn phương tám hướng, cho dù Lục Minh lấy Lăng Không Bộ cũng khó có thể tránh né.

- Cổ thuẫn!

Không chút do dự, Lục Minh thi triển Cổ Thuẫn Quyết.

Một tấm chắn cổ xưa ngưng tụ ra, lơ lửng ở trước người.

Oanh! Oanh!..

Thiên Ma Đại Thủ Ấn của Tạ Niệm Khanh liên tục oanh lên cổ thuẫn.

Từng tiếng nổ kịch liệt vang lên, tấm chắn trước người Lục Minh chấn động, nhưng không có bị đánh nát, hoàn toàn chặn được Thiên Ma Đại Thủ Ấn của Tạ Niệm Khanh.

- Võ kỹ Địa cấp, ngươi lại tu luyện thành võ kỹ Địa cấp?

Tạ Niệm Khanh phát ra tiếng kêu không thể tưởng tượng nổi.

Võ kỹ Địa cấp, bình thường chỉ Võ Tông cảnh mới có tư cách tu luyện, hiện tại Lục Minh bằng vào tu vi Đại Võ Sư nhị trọng, lại tu luyện thành công, khó trách Tạ Niệm Khanh giật mình.

- Ha ha, hiện tại biết ta lợi hại chưa? Như vậy đi, dù sao chúng ta đều nhìn nhau, không bằng về sau ngươi theo ta đi, ta nuôi ngươi, đừng động thủ nữa, ta cũng không chấp nhặt với ngươi.

Lục Minh cười to, cực kỳ rắm thí.

- Theo cái đầu quỷ ngươi, xem ta không đào hai mắt ngươi.

Tạ Niệm Khanh hét lớn, không thuận theo không buông tha, phát động công kích như mưa to gió lớn.

Không thể không nói, Tạ Niệm Khanh thật quá mạnh mẽ, theo như chiến lực mà nói, Lục Minh tuyệt đối không phải đối thủ của nàng.

Nhưng Lục Minh hết lần này tới lần khác tu luyện thành Cổ Thuẫn Quyết, hết thảy công kích của Tạ Niệm Khanh đều bị tấm chắn chặn.

Tạ Niệm Khanh liên tục oanh ra hơn mười chưởng, nhưng đều không kích phá phòng ngự của Lục Minh, ngược lại mình mệt mỏi đến hơi thở dồn dập.

- Tạ Niệm Khanh, là ngươi không có đạo đức trước, độc chiếm địa phương tốt như vậy, còn không biết xấu hổ động thủ với ta, đừng tưởng ta sợ ngươi.

Lục Minh quát lạnh.

Thời điểm phòng ngự, Lục Minh cũng không quên công kích, trường thương phá không, không ngừng công tới chỗ hiểm của Tạ Niệm Khanh, nhưng đều bị chưởng lực của Tạ Niệm Khanh đập nát.

Hai người đại chiến trên trăm chiêu, người này không thể làm gì được người kia.

Cuối cùng từng người lui về phía sau vài chục bước, hằm hằm nhìn nhau.

Tạ Niệm Khanh thở hồng hộc, nghĩ tới tình cảnh vừa rồi, đôi má đỏ bừng, hung dữ nhìn chằm chằm Lục Minh, nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Lục Minh đã bị xuyên thủng thành tổ ong vò vẽ.

Lục Minh cũng đổ mồ hôi, thở hổn hển, trong tay cầm mấy viên linh tinh, điều khiển huyết mạch, toàn lực khôi phục.

Tuy uy lực của võ kỹ Địa cấp lớn, nhưng chân khí tiêu hao cũng cực kì khủng bố.

- Này, ngươi dùng sức trừng ta như vậy làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn? Hiện tại ta đã mặc quần áo tử tế rồi, nếu không, ta cởi cho ngươi xem?

Lục Minh nói.

Lời vừa ra khỏi miệng, Lục Minh liền hận không tát mình một cái, thầm mắng mình miệng tiện.

Quả nhiên, đôi mắt dễ thương của Tạ Niệm Khanh trừng càng lớn, toát ra sát cơ lăng lệ, hàm răng cắn khanh khách, hận không thể cắn Lục Minh mấy ngụm.

Bất quá lúc này Tạ Niệm Khanh không có động thủ, mà hung hăng trợn mắt nhìn Lục Minh vài lần, sau đó lạnh lùng nói:

- Sự tình lần này, tạm thời như vậy, hiện tại mời ngươi rời khỏi đây, trước kia ta đã nói qua, ở đây thuộc về ta.

- Thuộc về ngươi, dựa vào cái gì? Mạch nước ngầm lớn như vậy, ngươi dùng hết sao? Hiện tại ta muốn tắm rửa.

Trải qua một hồi đại chiến, Lục Minh càng cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, hận không thể nhảy vào trong nước tắm rửa.

- Không được!

Tạ Niệm Khanh lạnh lùng nói.

- Không được? Ta là nam nhân, nam nhân không thể nói không được, hôm nay không được cũng phải được... ta cởi quần áo, nếu ngươi thích xem, vậy cứ ở đây nhìn.

Nói xong, Lục Minh bắt đầu cởi quần áo.

Hắn phát hiện, đối phó Tạ Niệm Khanh không thể dùng thủ đoạn bình thường, phải vô lại mộtchút mới càng dễ ứng phó.

Quả nhiên, Tạ Niệm Khanh chứng kiến Lục Minh cởi quần áo, tức đến con mắt bốc hỏa, nhưng cuối cùng không thể làm gì, cắn răng quay người đi ra.

- Ha ha!

Lục Minh cười to, cởi quần áo sạch sẽ, sau đó thả người nhảy vào mạch nước ngầm.

Nước sông lạnh buốt bao lấy thân thể, Lục Minh cảm giác toàn thân thư giãn, sảng khoái truyền khắp toàn thân.

- Thoải mái, quá sung sướng!

Lục Minh nhịn không được cảm thán.

Sau đó hắn thảnh thơi ngâm trong nước.

- Ồ, trong nước có cá?

Bỗng nhiên Lục Minh cảm giác dưới nước có cái gì bơi qua bơi lại.

Vì thế hắn lập tức chui vào trong nước.

Mạch nước ngầm rất sâu, tối thiểu cũng hơn 10m, thời điểm Lục Minh lặn xuống dưới, phát hiện từng con tôm màu trắng bạc, lớn cỡ bàn tay bơi qua bơi lại.

- Nguyên lai là tôm... chẳng lẽ đây là Bách Tuế Hà?

Lục Minh trừng mắt, lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

Bách Tuế Hà, một loại dị chủng, ít nhất có thể sống trăm tuổi, cực kì thưa thớt, đều sinh hoạt ở nơi ít ai lui tới.

Địa phương nổi danh nhất của Bách Tuế Hà, là thịt của nó cực ngon, hơn nữa ẩn chứa rất nhiều tinh hoa, võ giả dùng mà nói... có thể không ngừng cải thiện thân thể, tăng lên cường độ thân thể.

Ở bên ngoài, mỗi một con đều có thể bán giá trên trời, nhưng hiện tại Lục Minh liếc mắt đảo qua, lại có một đám.

- Trách không được, trách không được Tạ Niệm Khanh muốn chiếm nơi đây không đi, nguyên lai nơi này có Bách Tuế Hà, thật giảo hoạt.

Lục Minh vốn đang cảm thấy có lỗi với Tạ Niệm Khanh, hiện tại lại tức giận bất bình.

- Ta bắt cho bằng hết!

Chân khí tuôn ra, hình thành tấm lưới, trùm về phía Bách Tuế Hà.

Rầm Ào Ào!

Hơn hai mươi con Bách Tuế Hà bị Lục Minh bắt, hắn lấy ra ngọc rương, chứa đầy nước, để Bách Tuế Hà vào, thu vào Chí Tôn Thần Điện.

Sau đó thân hình uốn éo, như một con cá bơi về phía trước, đuổi bắt bầy Bách Tuế Hà.

Tới tới lui lui, không đến nửa giờ, đã bị Lục Minh bắt hơn trăm con Bách Tuế Hà.

- Trong mạch nước ngầm này, Bách Tuế Hà thật nhiều, địa phương khác có lẽ còn có rất nhiều, qua vài ngày lại đến!

Lục Minh cảm thấy mỹ mãn, bơi ra khỏi mặt nước, mặc quần áo tử tế.

Đi ra nơi đây, bên ngoài không có chứng kiến thân ảnh của Tạ Niệm Khanh, hẳn là ở trong sơn động khác.

Lục Minh cũng chẳng muốn để ý tới, trở lại sơn động của mình, ngồi ở trên ghế đá, tay vung lên, một rương Bách Tuế Hà bày ở trên bàn.

Bách Tuế Hà, lớn cỡ bàn tay, toàn thân màu trắng bạc, Lục Minh cầm một con, chân khí chấn động, đánh chết Bách Tuế Hà, sau đó lột vỏ của nó.

Lộ ra thịt tôm óng ánh sáng long lanh bên trong.

Lục Minh cắn một miếng, vào miệng mềm mại, tươi ngon vô cùng, không có chút mùi tanh, ngược lại có một mùi thơm nhàn nhạt.

Đúng là quá ngon, Lục Minh cắn vài miếng liền giải quyết một con Bách Tuế Hà.

Sau đó liền cảm giác có năng lượng mát lạnh khuếch tán toàn thân, thẩm thấu cơ bắp cốt cách, cực kỳ thoải mái.

Lúc này, Lục Minh vận chuyển Liệt Diễm Kim Cương Quyết luyện hóa cổ năng lượng kia, tăng lên cường độ thân thể.

- Bách Tuế Hà, công hiệu quả nhiên kinh người, giống như nghe đồn!

Sau một lát, Lục Minh cảm giác thân thể tăng lên một ít, tác dụng còn hơn mười ngày khổ tu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)