Trải qua một tháng khổ tu, Cương Hỏa Thương Quyết rốt cục đột phá, đạt tới cấp độ thứ sáu, nhân võ hợp nhất, chiến lực của Lục Minh lại tăng lên một đoạn.
Mà hỏa thế cũng tinh tiến rất nhiều, cách tiểu thành càng ngày càng gần.
Đáng tiếc, Cổ Thuẫn Quyết tiến triển vẫn có chút chậm chạp, cách tu luyện thành cấp độ thứ nhất chênh lệch không nhỏ.
Nhưng vẫn tiến bộ, các phương diện đều đang tiến bộ.
Lục Minh phấn chấn tinh thần, tiếp tục tu luyện.
Cương Hỏa Thương Quyết đã viên mãn, kế tiếp, Lục Minh đặt càng nhiều tinh lực lên Cổ Thuẫn Quyết và hỏa thế.
Trong một ngày, có hơn phân nửa thời gian ở trong thông đạo kịch chiến với Hỏa Diễm Chi Linh.
Lĩnh ngộ hỏa thế lại đột nhiên tăng mạnh.
Thời gian ung dung, đảo mắt lại một tháng.
Chí Tôn Thần Điện, trên bệ đá thứ ba, Lục Minh cùng một bóng người mơ hồ kịch chiến.
Đạo nhân ảnh kia, hoàn toàn phục chế chiến lực của Lục Minh, mặc kệ Lục Minh tăng lên như thế nào, đối phương cũng sẽ tăng lên theo.
Oanh! Oanh!
Hỏa Đồng Thương ở trong tay Lục Minh, như một con Hỏa Long bay múa tung hoành, bộc phát ra uy lực cường đại.
Không gian không ngừng nổ tung.
- Có khuyết điểm!
Đột nhiên con mắt Lục Minh sáng ngời, trường thương như điện, đâm tới vai phải của đối phương.
Lập tức, thời điểm mũi thương sắp đâm trúng bả vai của đối phương, đột nhiên thân thể đối phương lóe lên hào quang, một tấm chắn cao một mét năm, rộng chừng một mét ngưng tụ ra, tấm chắn thoạt nhìn cổ xưa, màu vàng xanh nhạt, như tấm chắn mà viễn cổ tiên dân dùng để chinh chiến.
Đ-A-N-G...G!
Trường thương đâm vào tấm chắn, phát ra tiếng nổ vang cực lớn.
Lục Minh toàn lực đâm một thương, nhưng tấm chắn không chút sứt mẻ, lực lượng khổng lồ, khiến cho trường thương của Lục Minh ngoặt lại.
XÍU...UU!!
Lúc này, đối phương cũng một thương đâm về phía Lục Minh, nhanh như thiểm điện, đã không kịp tránh né.
- Cổ thuẫn!
Tâm niệm khẽ động, trước người Lục Minh hiện ra một tấm chắn giống đối phương như đúc, trường thương đối phương đâm vào trên tấm chắn, đồng dạng không chút sứt mẻ.
Cái này là Cổ Thuẫn Quyết, trước sau trải qua hai tháng khổ tu, ở hai ngày trước, rốt cục bị Lục Minh tu luyện thành công, bước vào cấp độ thứ nhất, có thể ngưng tụ một tấm chắn hộ thể.
Võ kỹ Địa cấp không hổ là võ kỹ Địa cấp, uy lực mạnh, vẫn vượt quá Lục Minh dự liệu, cho dù hắn dùng hết toàn lực, cũng không thể công phá mảy may.
Đã có Cổ Thuẫn Quyết, chỉ cần chiến lực cùng hắn không sai biệt lắm, hắn có thể đứng ở thế bất bại.
Oanh!
Lục Minh và nhân ảnh kia đều thi triển Cổ Thuẫn Quyết, hai người hoàn toàn không nhìn công kích của đối phương, điên cuồng tiến công.
- Coi như là võ kỹ Địa cấp, có lẽ cũng có nhược điểm, không có khả năng không hề sơ hở, ta muốn làm chính là trong lúc cùng mình kịch chiến, tìm kiếm sơ hở của Cổ Thuẫn Quyết, như vậy ta lĩnh ngộ Cổ Thuẫn Quyết mới có thể nhanh hơn.
Trong nội tâm Lục Minh rất rõ ràng, bình đài thứ ba này ngưng tụ ra bóng người, chiến lực giống hắn như đúc, chỉ cần không ngừng muốn đả bại mình, võ kỹ của hắn sẽ không ngừng tiến bộ.
- Hỏa thế, còn kém một chút, sắp tấn chức tiểu thành, ta cảm giác không cần bao lâu rồi.
Hai mắt Lục Minh sáng ngời.
Các phương diện đều tăng lên, để cho Lục Minh vô cùng sảng khoái.
Có cái gì thoải mái hơn so với nhìn mình càng ngày càng mạnh?
Đối chiến vẫn đang tiến hành, thẳng đến sáu giờ đến, linh tinh sắp hao hết linh khí, Lục Minh mới ngừng lại.
Hai tay cầm lấy một viên linh tinh, Lục Minh bắt đầu khôi phục.
Phệ Linh Huyết Mạch xuất hiện, linh khí trong linh tinh đảo mắt bị huyết mạch thôn phệ luyện hóa, chuyển thành chân khí, không lâu sau, chân khí của Lục Minh khôi phục, còn có chút tinh tiến.
Ở mấy ngày trước, tu vi của Lục Minh cũng tiến bộ một ít, đạt tới Đại Võ Sư nhị trọng trung kỳ.
Sau khi chân khí khôi phục, Lục Minh ra Chí Tôn Thần Điện, ý định ở trong huyệt động đi dạo một chút, giải tỏa tinh thần.
Sau khi đi vào huyệt động, Lục Minh không khỏi nhìn về phía sơn động của Tạ Niệm Khanh.
Hai tháng, Tạ Niệm Khanh một mực trốn ở trong sơn động kia, không có đi ra, hơn nữa Lục Minh mơ hồ nghe được tiếng nước chảy.
- Cái sơn động kia đến cùng có cái gì?
Lòng hiếu kỳ của Lục Minh tràn lan, quyết định tìm tòi.
Hắn thu liễm khí tức, cẩn thận từng li từng tí tới gần.
Thời điểm đi vào sơn động, thanh âm nước chảy càng thêm rõ ràng.
- Tốt, nguyên lai thật sự có nước, ta đã một tháng không động vào nước.
Con mắt Lục Minh tản mát ra hào quang cực nóng.
Lúc trước tuy trong giới chỉ trữ vật của hắn mang một tí nước, nhưng một tháng trước đã dùng hết rồi.
Một tháng này, hắn không uống một ngụm.
Tuy lấy tu vi của hắn, cho dù nửa năm không uống nước cũng không sao, bởi vì có thể hấp thu linh khí thiên địa bổ sung, nhưng rất không thoải mái.
Rón ra rón rén đi vào, một nhánh sông đập vào mi mắt.
Đúng vậy, dòng sông, ở đây rõ ràng có một mạch nước ngầm, rộng chừng 5~6 mét, nước sông chảy chậm, không biết chảy về phương nào.
Ở trong sơn động, lại có một huyệt động dưới mặt đất khác.
Nhưng không có chứng kiến thân ảnh của Tạ Niệm Khanh.
- Kỳ quái, Tạ Niệm Khanh đi nơi nào?
Lục Minh đi đến bên cạnh mạch nước ngầm, có chút tò mò quan sát mọi nơi.
Lại không có chứng kiến thân ảnh của Tạ Niệm Khanh.
- Bất kể nàng, có lẽ nàng ở sơn động khác tu luyện, ta tắm rửa trước cái đã!
Lục Minh đã hai tháng không có tắm rửa, cảm giác toàn thân sắp có mùi rồi, lúc này chứng kiến mạch nước ngầm, liền thấy toàn thân ngứa ngáy.
Lục Minh cởi sạch quần áo, không mảnh vải che thân.
Rầm Ào Ào!
Đúng lúc này, trong dòng sông trước mặt Lục Minh, bọt nước văng khắp nơi, một thân ảnh nhô ra mặt nước.
Đây chẳng phải là Tạ Niệm Khanh sao?
Lúc này, nửa người trên của Tạ Niệm Khanh cơ hồ lộ ở ngoài mặt nước, mảng lớn da thịt tuyết trắng như ngọc, hai đồi núi to tròn ngạo nghễ, kiên quyết đứng thẳng, hai hạt ti nhỏ xíu hồng hào… không một chi tiết nào mà không tuyệt mỹ, tất cả ánh vào trong mắt Lục Minh.
Tuy Tạ Niệm Khanh tuổi không lớn lắm, nhưng phát dục đã rất có quy mô, đôi thỏ con trước ngực kia đứng thẳng, vô số bọt nước treo ở phía trên, óng ánh sáng long lanh.
Lục Minh chưa từng gặp qua hình ảnh như vậy, con mắt lập tức trừng lớn, sững sờ nhìn xem.
Mà Tạ Niệm Khanh đi ra mặt nước, lập tức chứng kiến một nam tử trơn bóng đứng ở trước mặt, nàng cũng ngây ngẩn cả người, mắt trừng to, vẻ mặt mộng bức nhìn chằm chằm Lục Minh.
- Ah! Dâm tặc!
Nửa ngày sau, trong huyệt động truyền ra tiếng thét kinh thiên địa khiếp quỷ thần.
- Con mẹ nó!
Lục Minh cũng kịp phản ứng, thuận tay cầm quần áo lên, nhanh chóng mặc lại.
Mà Tạ Niệm Khanh thì chìm vào đáy nước, mấy hơi sau nàng lại vọt lên, bất đồng là, lúc này trên người nàng đã choàng một kiện váy dài.
- Lục Minh, ngươi lại dám nhìn lén ta tắm, ta muốn làm thịt ngươi.
Tạ Niệm Khanh thét lên, thân hình như điện, phóng về phía Lục Minh.
Người ở trên không trung, liên tục tung ra mấy chưởng, vài đạo chưởng ấn hùng hậu oanh về phía Lục Minh.
- Đại Võ Sư tam trọng!
Ánh mắt Lục Minh ngưng tụ.
Hiển nhiên, hai tháng này tu vi của Tạ Niệm Khanh đã đột phá.
Lục Minh không có đón đỡ, thi triển Lăng Không Bộ, thân hình chớp liên tục, né qua chưởng lực của Tạ Niệm Khanh.
Trải qua hai tháng tu luyện, Lăng Không Bộ cũng tiến thêm một bước, đạt tới cấp độ thứ tư.
- Ngươi mơ tưởng trốn!
Tạ Niệm Khanh kêu to, liên tục đánh ra sáu chưởng, thoáng cái, có sáu đạo Thiên Ma Đại Thủ Ấn oanh về phía Lục Minh.
- Thật mạnh, lại trở nên mạnh mẽ rồi!
Lục Minh âm thầm kinh ngạc.
Hai tháng này, hắn tiến bộ, Tạ Niệm Khanh cũng tiến bộ rất nhanh.