Phanh!
Đúng lúc này, tế đàn bằng đá đột nhiên nổ tung, hóa thành đá vụn bắn ra bốn phía.
Thời điểm tế đàn nổ tung, toàn bộ thiên địa đung đưa kịch liệt.
Ngoài động phủ, đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái cùng đám người Đông Di tộc giằng co lẫn nhau, đều đang đợi người trong động phủ đi ra.
Bỗng nhiên, thiên địa run rẩy, đại địa nổ vang.
Ầm ầm!
Có nhiều chỗ, mặt đất vỡ ra từng khe hở cực lớn.
- Xảy ra chuyện gì?
- Không biết, tình huống không đúng!
Đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái cùng người Đông Di tộc biến sắc, nhao nhao kinh hô.
Vù vù...
Trên bầu trời, phong vân hội tụ, điện thiểm lôi minh, cảnh tượng giống như tận thế.
Ken két...
Từng tia chớp to lớn chiếu sáng bầu trời.
Sau đó mọi người nhìn thấy một màn khiếp sợ, không gian rõ ràng nứt ra, xuất hiện một vết rách, bên trong đen kịt như đi thông địa ngục.
- Không tốt, vị diện này sắp hủy!
- Đi, đi mau, rời khỏi vị diện này, bằng không chúng ta đều phải chết!
- Đi!
Mọi người kinh hãi rống to, nhanh chóng chạy về phía cánh cổng ánh sáng.
- Lục Minh sư đệ tiến vào trong đó, còn chưa đi ra, làm sao bây giờ?
Trần Khoan kêu lên.
- Nếu hắn không kịp đi ra, nhất định sẽ chết, ai còn quản hắn khỉ gió, đi, đi mau, nhanh!
Thanh niên Bạch Hổ Viện quát.
Mọi người lấy ra khí lực bú sữa mẹ, nhanh chóng chạy như điên, hận không thể mọc thêm hai cái đùi.
Trong quá trình mọi người chạy trốn, thiên địa rung động lắc lư càng thêm lợi hại, đại địa rạn nứt, không gian tan vỡ.
Trong huyệt động, sắc mặt Lục Minh cũng đại biến.
- Xảy ra chuyện gì?
Lục Minh nói.
- Tế đàn này chính là hạch tâm của vị diện, hiện tại tế đàn nứt vỡ, tiểu vị diện cũng sẽ hủy diệt.
Thiếu nữ thản nhiên nói.
- Cái gì? Vậy còn không mau đi!
Sắc mặt Lục Minh đại biến, muốn phóng ra ngoài.
- Hiện tại đi, đã chậm, động phủ này là cường giả Võ Vương cảnh xây dựng, bố trí rất nhiều minh văn cao thâm, vị diện sụp đổ, đại trận sẽ tự động thủ hộ, người ngoài không vào được, người bên trong cũng ra không được.
Thiếu nữ nói.
- Không ra được? Chẳng phải chúng ta sẽ bị vây chết ở chỗ này?
Sắc mặt Lục Minh có chút khó coi.
Thiếu nữ cười cười, con mắt nheo lại nói:
- Đúng vậy, sẽ bị vây ở chỗ này cả đời, hừ, hiện tại ra không được, ngươi cầm thú hồn cũng không có tác dụng gì, nhanh cho ta đi!
Lục Minh giật mình, rơi vào trầm tư, nửa ngày sau, khóe miệng mỉm cười.
Xem ra trước đó thiếu nữ đã biết vị diện sẽ sụp đổ, đã biết rõ, còn dám thu thú hồn trong tế đàn, còn bình tĩnh như vậy, khẳng định có phương pháp đi ra ngoài.
Vừa nghĩ đến đây, Lục Minh cảm thấy đại định, lộ ra nụ cười, thở dài một tiếng nói:
- Ai! Không có biện pháp, nếu thật bị vây ở chỗ này, đó là mệnh trung chú định ta nên có một kiếp, chỉ có thể tiếp nhận!
Nói xong, ánh mắt Lục Minh quét tới quét lui ở trên người thiếu nữ, tán thán nói:
- Hơn nữa, có mỹ nhân làm bạn, ngược lại cũng không tệ, nếu cảm thấy nhàm chán, chúng ta còn có thể sinh một đống hài tử, ngươi cảm thấy như thế được không?
Sinh con? Còn một đống?
Trên trán thiếu nữ hiện đầy gân xanh.
- Ngươi... hèn hạ, vô sỉ, ngươi nghĩ hay nhỉ, ta cho ngươi biết, vị diện này sẽ không triệt để hủy diệt, hơn nữa dưới tế đàn này, chính là một Truyền Tống Trận Pháp, chỉ cần qua ba tháng, đợi vị diện ổn định lại, có thể truyền tống ra ngoài.
- Còn muốn cùng ta sinh con... Ta nhổ vào, ngươi nằm mơ!
Thiếu nữ run rẩy chỉ vào Lục Minh, thét to.
- Ah? Nguyên lai có thể đi ra ngoài?
Lục Minh sờ mũi, nở nụ cười.
- Hừ!
Thiếu nữ phát hiện bị Lục Minh hố, lập tức hừ lạnh, nhìn hằm hằm Lục Minh.
- Ai! Đáng tiếc đáng tiếc, kỳ thật ta rất muốn không ra được... như thế viễn cảnh kia cũng không tệ lắm.
Lục Minh thở dài.
- Không tệ cái đại đầu quỷ ngươi!
Hàm răng thiếu nữ cắn kèn kẹt.
Nếu không phải Lục Minh có thể mượn lực của trận pháp hỏa diễm, chiến lực tăng nhiều mà nói... hiện tại nàng hận không thể bắt Lục Minh, cho hắn biết kết quả đắc tội nàng.
Nhưng hiện tại nàng không có nắm chắc, chỉ có thể ở trong nội tâm khuyên bảo mình, có cơ hội, về sau sẽ có cơ hội giáo huấn Lục Minh.
Ầm ầm!
Thiên địa không ngừng chấn động, xu thế càng ngày càng kịch liệt.
Ngoài động phủ, đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái cùng đám người Đông Di tộc bỏ mạng chạy vội.
Một giờ sau, mọi người rốt cục về tới cánh cổng ánh sáng.
Không chút do dự, cả đám xông vào trong.
Thời điểm xuất hiện, bọn họ đã về Cửu Yêu Sơn.
Trở lại Cửu Yêu Sơn, mọi người mới thở phào một hơi.
- Rốt cục an toàn!
Một tráng hán Đông Di tộc cười to.
- Hai vị lão tổ còn chưa ra!
Một người khác nói.
Lập tức, đám người Đông Di tộc trầm mặc, im lặng chờ đợi.
Đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái cũng không có rời đi, đứng ở cách đó không xa, muốn biết kết quả.
Nửa giờ sau, oanh… cánh cổng ánh sáng nổ tung.
- Lão tổ!
Đông Di tộc có người bi thương hét lớn.
Cánh cổng ánh sáng nổ tung, vị diện sụp đổ, dưới tình huống như vậy, trừ khi là cường giả Võ Vương mới có thể sinh tồn, coi như Võ Tông cũng sẽ vẫn lạc, lại càng không cần phải nói Đại Võ Sư cảnh.
Không có người đi ra, chết chắc rồi.
Đám người Đông Di tộc suy sụp.
- Lục Minh sư đệ!
Trần Khoan thở dài.
Đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái khác cũng thở dài.
Lục Minh, vừa tiến vào Huyền Nguyên Kiếm Phái, liền nhiều lần sáng tạo kỳ tích, thiên phú siêu tuyệt, kỳ tài ngút trời, lại vẫn lạc ở nơi này.
Thật đáng tiếc.
Nhưng võ đạo chi lộ vốn là như vậy.
Trên đại lục, thiên tài tuyệt thế hàng năm vẫn lạc không biết bao nhiêu.
- Ha ha, Lục Minh chết rồi!
Trong Bạch Hổ Viện, có mấy đệ tử nội tâm cười to, đặc biệt là người Đoan Mộc gia, bọn hắn càng thêm cuồng hỉ.
- Đi thôi!
Cuối cùng, đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái và người Đông Di tộc không có tiếp tục đại chiến, mà nhao nhao tiến về Đông Khuyết Thành.
Mà tin tức Lục Minh chết, cũng nhanh chóng lan truyền.
…
Di tích Đông Di tộc, trong huyệt động dưới mặt đất.
Lục Minh và thiếu nữ lẳng lặng đợi nửa giờ, chấn động bên ngoài rốt cục nhỏ xuống.
- Này, nếu không như vậy đi, ngươi ra giá, những thú hồn kia ta mua, như thế nào?
Thiếu nữ lại nhìn về phía Lục Minh, vẫn nhớ thương những thú hồn kia.
- Không bán!
Lục Minh dứt khoát cự tuyệt.
Những thú hồn này, là bị bí thuật luyện chế, thời khắc mấu chốt có thể dung hợp với mình, bộc phát ra uy lực cường đại, đây chính là đồ vật bảo vệ tánh mạng, Lục Minh làm sao có thể cam lòng bán.
- Ta cho ngươi biết, tuy thú hồn này có thể dung nhập bản thân, thời gian ngắn tăng lên chiến lực, nhưng lấy tu vi và thân thể hiện tại của ngươi, căn bản không dùng được, dung nhập mà nói... ngươi khẳng định nổ tung!
Thiếu nữ nói.
- Cái này không cần ngươi quan tâm.
Lục Minh dầu muối không vào.
- Ngươi...
Thiếu nữ cắn răng.
Cuối cùng hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.
- Này, ngươi xem chúng ta sẽ ở chung lâu như vậy, cũng không thể một mực sủa uy uy chứ, ta tên Lục Minh, ngươi tên gì?
Lục Minh nói.
Thiếu nữ dừng lại, quay người nói:
- Ngươi nhớ kỹ, ta tên Tạ Niệm Khanh, cái tên này, về sau sẽ là ác mộng của ngươi.
Nói xong quay người thở phì phì.