Tựa hồ miệng lớn của cự lang, là cửa vào động phủ.
- Ha ha ha, tổ tiên lưu lại động phủ, rốt cục bị chúng ta tìm được, trời cũng trợ giúp Đông Di tộc ta.
Đám người Đông Di tộc liên tục hô to, kích động không thôi.
- Được rồi, hiện tại cửa vào đại trận đã bài trừ, chúng ta vào đi thôi!
Hắc y nhân trầm giọng nói.
Lúc này, hai lão giả Đại Võ Sư ngũ trọng của Đông Di tộc liếc nhau, trong mắt hai người đồng thời lóe lên tinh quang, âm thầm gật đầu.
- Tiền bối, hiện tại mời ngươi rời khỏi di tích này, trở lại trong đại quân ở Đông Khuyết Thành trước.
Một lão giả trong đó nói.
Hắc y nhân tựa hồ sững sờ, sau đó hỏi:
- Các ngươi có ý gì?
- Tiền bối, nơi đây dù sao cũng là tổ địa do tổ tiên Đông Di tộc ta lưu lại, ngươi là ngoại nhân, đi vào không tiện!
Một lão giả khác nói.
- Ta hiểu được, các ngươi là muốn qua sông đoạn cầu!
Thanh âm của hắc y nhân càng thêm khàn khàn cùng trầm thấp.
- Lời ấy sai rồi, này làm sao nói là qua sông đoạn cầu? Chỉ mời ngươi đi về trước, chờ chúng ta đạt được bảo vật tổ tiên lưu lại, tự nhiên không thể thiếu chỗ tốt của ngươi.
Một lão giả Đông Di tộc cười lạnh nói.
- Ha ha, nói thật đường hoàng, ta xem như nhận rõ, Đông Di tộc các ngươi, thật sự là tiểu nhân, lúc này đây, nếu không có ta cung cấp manh mối cùng với trận văn phá trận, các ngươi làm sao có thể biết cửa vào di tích tổ tiên ở đâu? Làm sao có thể bài trừ trận pháp này?
- Còn có, ta lưu lại thủ hạ giúp các ngươi ngăn cản thiên tài của Huyền Nguyên Kiếm Phái, có thể nói dùng hết toàn lực, hiện tại sắp thành công, các ngươi lại muốn đổi ý, ta thật sự là mắt mù.
Hắc y nhân cười lạnh.
- Đủ rồi!
Một lão giả Đông Di tộc quát lạnh, sắc mặt âm trầm nói:
- Lúc này đây, ngươi xác thực có công lao, vừa rồi ta đã nói, sẽ có chỗ tốt cho ngươi, huống hồ, ngươi phái người lưu lại ngăn cản đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái căn bản vô dụng, Huyền Nguyên Kiếm Phái vẫn đuổi tới, làm cho Đông Di tộc ta tổn thất thảm trọng, sổ sách này, còn chưa tính toán với ngươi đâu?
- Còn có, đừng cho rằng ta không biết tu vi của ngươi, ta xưng ngươi một tiếng tiền bối, đó là khách khí, ngươi chớ có không thức thời, nếu không, đừng nói chỗ tốt, ngươi có thể đi ra ngoài hay không cũng là vấn đề.
Vừa nói xong, cao thủ Đông Di tộc khác lập tức tiến lên, ẩn ẩn vây quanh hắc y nhân, lộ ra ánh mắt bất thiện.
- Thật là một đám gia hỏa vong ân phụ nghĩa, khó trách Đông Di tộc các ngươi sẽ xuống dốc, bất quá các ngươi cho rằng ta không có biện pháp dự phòng sao?
Hắc y nhân cười lạnh, sau một khắc, thân hình hắn di chuyển, nhanh như thiểm điện, đánh về phía một Đại Võ Sư nhất trọng.
Tốc độ quá nhanh, đại hán kia còn chưa kịp phản ứng, yết hầu đã bị hắc y nhân khống chế.
Chân khí tràn vào, thân thể đại hán Đông Di tộc kia mềm nhũn, không còn chút sức phản kháng, bị hắc y nhân bóp cổ họng, thân hình chớp liên tục, chạy ra vòng vây, lui đến trụ đá chính giữa.
- Làm gì? Không muốn chết thì mau thả hắn ra.
Một lão giả Đại Võ Sư ngũ trọng rống to, nhanh chóng đánh về phía hắc y nhân.
Nhưng lúc này, trong tay hắc y nhân ngưng tụ một thanh trường kiếm màu đen, trường kiếm chém ra, đầu người rơi xuống đất, máu tươi văng khắp nơi.
- Mở ra cho ta!
Chân khí của hắc y nhân phun trào, máu tươi bị chân khí lôi kéo, hình thành từng sợi tơ máu, rơi vào những trụ đá kia, còn có trên mặt đất.
Ông!
Hơn 100 cây trụ đá chấn động, tản mát ra hào quang sáng chói.
Sau đó hào quang trên hơn 100 cây trụ đá hội tụ chung một chỗ, hình thành cột sáng to lớn giống như núi, phóng lên tận trời.
Cột sáng này cực kỳ sáng ngời, cho dù ngoài mấy trăm dặm cũng có thể trông thấy.
Giờ khắc này, ngoài mấy trăm dặm, Lục Minh đang chạy nhanh ở trong rừng, đột nhiên chứng kiến phương xa có cột sáng phóng lên trời.
- Đó là cái gì? Chẳng lẽ dị bảo hiện thế, đi xem!
Thân hình khẽ động, Lục Minh nhanh chóng chạy về phía cột sáng.
Cùng thời khắc đó, ở địa phương khác, các đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái cũng nhìn thấy cột sáng, đều lập tức chạy về phía cột sáng.
Khu vực cột sáng.
- Ha ha, các ngươi muốn bỏ qua ta độc chiếm, vậy để cho đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái đến, xem các ngươi có thể giết sạch đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái không.
Hắc y nhân cười ha hả.
- Đáng giận!
- Đáng chết!
Đám người Đông Di tộc tức giận không thôi.
- Ta trước giết ngươi!
Một lão giả Đại Võ Sư ngũ trọng gào thét, tiếp tục giết về phía hắc y nhân.
Nhưng lúc này, mặt đất lay động, sau đó từng đạo huyết quang từ trong mặt đất lao ra, giết về phía đám người Đông Di tộc.
- Ah!
Trong Đông Di tộc, có người kêu thảm thiết, bị huyết quang xuyên thủng.
Lúc này, mọi người mới kinh hãi phát hiện, từng đạo huyết quang kia, lại là một sợi dây leo màu đỏ.
Dây leo to bằng ngón tay, từ trong mặt đất lao ra, điên cuồng nhúc nhích... quấn về phía các cao thủ Đông Di tộc.
Đại hán bị dây leo kia xuyên thủng, kêu thê lương thảm thiết, chân khí bắn ra, muốn tránh thoát, nhưng dây leo vô cùng cứng rắn, căn bản giãy không ra, còn không ngừng ngọa nguậy, tựa hồ hấp thu máu tươi của đại hán Đông Di tộc.
Thân thể đại hán Đông Di tộc lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được khô quắt.
Mà dây leo hấp thu máu tươi, trở nên càng thêm điên cuồng, không ngừng vung vẩy quấn quanh, đánh về phía những người khác.
Khoảng chừng mấy trăm sợi, số lượng rất nhiều.
- Ha ha ha, các ngươi từ từ hưởng thụ đi!
Tốc độ của hắc y nhân rất nhanh, thân ảnh gầy gò lập loè, tránh đi một đám dây leo, phóng về phía ngọn núi.
- Đáng chết, giết qua!
Một lão giả Đông Di tộc gào thét.
Nhưng kế tiếp, lại có mấy đại hán Đông Di tộc bị dây leo quấn chặt, dây leo đâm xuyên qua da, thôn phệ máu tươi của bọn hắn.
- Đại Võ Sư tam trọng trở xuống, lui ra ngoài, Đại Võ Sư tam trọng trở lên, theo chúng ta tiến lên!
Một lão giả Đại Võ Sư ngũ trọng quát.
Lúc này, Đông Di tộc chia làm hai nhóm, tu vi thấp lui ra khỏi phạm vi trụ đá, tu vi cao cùng một chỗ xông vào trong.
...
Bên kia, Lục Minh nhanh chóng chạy vội, khoảng cách mấy trăm dặm, chỉ nửa giờ liền đến.
- Ngọn núi thật kỳ quái!
Lúc tới gần, Lục Minh nhìn thấy ngọn núi hình sói kia.
Ngọn núi kỳ quái như vậy, hắn cũng là lần đầu tiên trông thấy.
Phía trước truyền đến tiếng hét hò kịch liệt, lúc Lục Minh đuổi tới, phát hiện hai nhóm người đại chiến.
Một đám là đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái, như Trần Khoan, còn có đệ tử mấy viện khác, xem ra bọn họ cách nơi đây tương đối gần, đến sớm hơn Lục Minh một bước.
Nhóm khác đương nhiên là người Đông Di tộc, bất quá Đông Di tộc không có cao thủ, đều là Đại Võ Sư tam trọng trở xuống, hoàn toàn không phải đối thủ của đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái.
Mà cao thủ Đại Võ Sư tam trọng trở lên của Đông Di tộc, lại không thấy tung tích.
- Chúng ta lui trước!
Đám người Đông Di tộc mắt thấy không địch lại, liền rút lui, để lại mấy bộ thi thể.