Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 166: Trấn yêu thương

Chương Trước Chương Tiếp

- Chẳng lẽ bởi vì linh tinh hao hết?

Lục Minh tâm niệm khẽ động.

Ngưng tụ bóng người này, cùng hắn phát sinh đại chiến kịch liệt, nhất định là cần năng lượng.

Lục Minh đi đến trước bệ đá, quả nhiên phát hiện hào quang của bệ đá ảm đạm, khôi phục nguyên dạng.

- Xem ra quả nhiên là cần linh tinh mới có thể vận chuyển.

Lục Minh phát hiện vấn đề, yên lòng.

Bất quá bây giờ không phải lúc tiếp tục tu luyện, hiện tại hắn còn ở trong tiểu vị diện đây.

Đây chính là tiểu vị diện do tổ tiên Đông Di lưu lại, khả năng ẩn chứa đại cơ duyên, Lục Minh không muốn bỏ qua.

- Về sau lại nghiên cứu.

Lục Minh nói nhỏ, sau đó tâm niệm khẽ động, đi ra Chí Tôn Thần Điện.

- Chỗ này, ngoại trừ đại điện ở giữa, còn có chỗ chưa dò xét, ta tiếp tục dò xét một phen, sau đó lại đi địa phương khác!

Thân hình Lục Minh khẽ động, dò xét ở trong cung điện tàn phá.

Cung điện này, đại bộ phận đều rách nát, sụp đổ, chỉ có số ít địa phương thoạt nhìn nguyên vẹn.

Đáng tiếc, Lục Minh tìm hơn mười gian phòng, đại điện… đều không thu hoạch được gì.

- Xem ra chỗ này không có đồ vật gì lưu lại, còn có hậu viện cuối cùng, không phát hiện gì mà nói, liền rời khỏi đây.

Lục Minh chạy về phía hậu viện.

Hậu viện rộng lớn, nhưng rất hoang vu, mọc đầy cỏ dại.

Lục Minh lộ ra vẻ thất vọng, lắc đầu, đang chuẩn bị rời đi.

Bỗng nhiên, ánh mắt Lục Minh khẽ động, ở trung tâm hậu viện này, có một địa phương cực kỳ đặc biệt.

Nơi đó phạm vi 10m, lại không có một ngọn cỏ.

Mà chính giữa, có một cây côn vết rỉ loang lổ cắm ở đó.

Địa phương khác đều mọc đầy cỏ dại, chỉ có nơi này trụi lủi, quá mức đặc biệt, Lục Minh tò mò đi tới, cẩn thận đánh giá.

Mặt đất là một loại nham thạch màu nâu xám, cực kỳ cứng rắn, Lục Minh đạp một cước, không chút sứt mẻ, không có dấu hiệu nghiền nát.

Khó trách không có một ngọn cỏ.

Mà cây côn sắt kia, vết rỉ loang lổ, không biết đã trải qua gió táp mưa sa bao lâu.

- Đây không phải côn sắt, mà là một cây trường thương!

Cẩn thận dò xét, Lục Minh hơi sững sờ.

Nguyên lai là một cây trường thương, bất quá đầu thương cắm vào lòng đất, nên khiến Lục Minh tưởng lầm là côn sắt.

- Cây trường thương này, đâm ở đây, khẳng định phi phàm, ta không thể bỏ qua!

Trong mắt Lục Minh hiện lên ánh lửa, sau đó hai tay nắm trường thương, mạnh mẽ nhổ lên.

Trường thương nhoáng một cái, lại không rút ra được.

Lục Minh chấn động, tuy vừa rồi hắn không dùng toàn lực, nhưng lực lượng kia, coi như là cự thạch mười vạn cân, cũng sẽ bị cầm lên, nhưng rõ ràng nhổ không ra một cây trường thương cắm trên đất.

Con mắt Lục Minh sáng hơn, càng như vậy, lại càng nói rõ trường thương bất phàm.

Sau đó hai tay Lục Minh nắm trường thương, chân đứng trung bình tấn, bật hơi quát:

- Lên cho ta!

Lục Minh hét lớn một tiếng, bộc phát toàn lực.

Oanh!

Chân khí sôi trào, mặt đất phát ra tiếng nổ vang, cơ bắp toàn thân Lục Minh nhô lên.

Khanh!

Một thanh âm thanh thúy vang lên, trường thương cắm trên mặt đất, rốt cục bị Lục Minh rút ra.

Rống!

Đúng lúc này, ở địa phương trường thương bị rút, đột nhiên vang lên tiếng thú rống, sau đó một bóng đen ngưng tụ ra, là một con Tích Dịch màu đen cực lớn.

Bất quá không phải thật thể, mà là hư thể.

Rống!

Tích Dịch gào rú, đánh về phía Lục Minh.

- Đây là Yêu hồn!

Lục Minh kinh hãi, nhanh chóng lui về phía sau.

Bất quá con Tích Dịch màu đen này chỉ bổ nhào một nửa, lại đột nhiên nổ tung, hóa thành từng sợi hắc khí tiêu tán.

Hô!

Lục Minh thở ra một hơi.

Xem ra chỉ là tàn hồn của một con Yêu thú mà thôi, không biết bị trấn áp bao lâu, vô cùng suy yếu, tự động tiêu tán rồi.

Hiện trường lại lâm vào yên tĩnh, khôi phục nguyên dạng.

Lục Minh bình tĩnh lại, lập tức đánh giá trường thương trong tay.

Trường thương dài tám thước, mũi thương tám thốn, chỉ là vết rỉ loang lổ, cơ hồ nhìn không ra nguyên dạng.

Bất quá trường thương cực kỳ nặng, Lục Minh đoán chừng, tối thiểu cũng một vạn cân trở lên.

- Cái sức nặng này, cũng không tệ lắm!

Lục Minh nắm trường thương, tùy ý huy vũ vài cái, trường thương đảo qua không trung, phát ra thanh âm rầm rầm vù vù, như sấm rền trong cửu thiên, thanh thế kinh người.

Hơn nữa để cho Lục Minh cảm giác cực kỳ hài lòng là, độ mềm và co dãn của trường thương đều rất tốt, mạnh hơn Hỏa Đồng Thương một mảng lớn.

Tuy nhìn không ra là Linh Binh mấy cấp, nhưng chỉ bằng sức nặng cùng độ co dãn, Lục Minh đã rất ưa thích.

- Còn có chữ!

Lúc này Lục Minh phát hiện trên báng thương có hai chữ nhỏ.

Trấn Yêu!

Cẩn thận phân biệt, phát hiện là hai chữ “Trấn Yêu.

- Trấn Yêu? Trấn Yêu Thương, danh tự thật bá khí, chẳng lẽ tàn hồn Yêu thú Tích Dịch vừa rồi, là bị Trấn Yêu Thương trấn áp?

Lục Minh tâm niệm khẽ động.

Sau đó lại huy vũ vài cái, cảm giác cực kỳ vừa tay.

Duy nhất không tốt là vết rỉ loang lổ trên thân thương, nhìn rất khó coi.

Lục Minh ý định sau khi trở lại Huyền Nguyên Kiếm Phái, sẽ tìm Minh Luyện Sư luyện chế lại một lần.

Cất kỹ Trấn Yêu Thương, Lục Minh đánh giá một vòng, không còn phát hiện gì khác, thân hình lóe lên, rời khỏi nơi đây.

...

Lúc này, cách Lục Minh mấy trăm dặm, có một ngọn núi hùng vĩ.

Chỉ là bốn phía ngọn núi, tràn ngập sương mù nồng đậm, cho dù thị lực của võ giả vượt xa thường nhân, ở trong sương mù cũng đưa tay không thấy được năm ngón.

Ở rìa ngoài sương mù, phân bố trên trăm cây trụ đá, trước trụ đá đứng mười mấy thân ảnh.

Những người này, đều là cao thủ Đông Di tộc.

Mà phía trước nhất, thìđứng ba thân ảnh.

Trong đó hai người, là hai Đại Võ Sư ngũ trọng của Đông Di tộc, một cái khác, là thân ảnh toàn thân bọc áo đen, mang mũ rộng vành, dáng người gầy gò, hoàn toàn thấy không rõ khuôn mặt.

Nhưng hai Đại Võ Sư ngũ trọng của Đông Di tộc, tựa hồ rất cung kính với người này.

- Nếu ta không đoán sai, ngọn núi này, chính là động phủ do vương giả của Đông Di tộc các ngươi lưu lại, các ngươi tiếp tục dựa theo phương pháp của ta, ở trên trụ đá khắc họa minh văn, rất nhanh đại trận này sẽ phá vỡ, sương mù tan hết.

Hắc y nhân phân phó, thanh âm trầm thấp khàn khàn.

- Vâng, nếu Đông Di tộc ta có thể được vương giả truyền thừa, tuyệt đối không quên đại ân của tiền bối!

Một lão giả Đại Võ Sư ngũ trọng cung kính ôm quyền.

Sau đó hai lão giả đi ra phía trước, ở trên trụ đá khắc họa minh văn.

Nửa giờ sau, đột nhiên trên trăm cây trụ đá tràn ngập ra hào quang chói mắt, sương mù bốn phía chầm chậm tiêu tán.

Hiện trường, người Đông Di tộc đều mừng như điên, trong mắt lấp lóe hào quang nóng rực.

Không bao lâu, toàn bộ sương mù tan hết, ngọn núi như ẩn như hiện trong sương mù trước đó, rốt cục lộ ra chân dung.

Này là một ngọn núi hình sói, cả ngọn núi không có một ngọn cỏ, như một hòn đá to lớn, bị người tạo hình thành cự lang.

Cự lang cúi đầu, mở cái miệng to, lộ ra cửa động đen sì.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)