Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 165: Bình đài thứ ba kỳ diệu

Chương Trước Chương Tiếp

- Hôm nay tu vi của ta đạt tới Đại Võ Sư, không biết bình đài thứ ba, ta có thể đi lên hay không?

Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt Lục Minh chuyển về phía bình đài thứ ba sau 99 bậc thang.

Cái bình đài kia rỗng tuếch, chỉ có một bệ đá, trước kia Lục Minh một mực không thể đi lên.

Hiện tại tiếng tụng kinh biến mất, như vậy có thể leo lên bình đài thứ ba hay không?

Lục Minh đứng dậy, đi thẳng về phía bình đài thứ ba.

Rất nhanh đã đến bậc thang thứ chín mươi chín.

Bước ra một bước, không có chút trở ngại nào, Lục Minh liền bước lên bình đài thứ ba.

- Quả nhiên lên được!

Con mắt Lục Minh sáng ngời.

Hai bình đài trước đều có một cái rương, cho Lục Minh trợ giúp rất lớn, nhưng bình đài này rỗng tuếch, có thể có trợ giúp gì đây?

Lục Minh nhìn mọi nơi, dạo qua một vòng, không có bất kỳ phát hiện nào, cuối cùng đi vào bên cạnh bệ đá.

Một bệ đá rất bình thường, ngăn nắp, chính giữa bệ đá có một cái hố nhỏ đặc thù.

- Dùng làm cái gì đây? Là một trận cơ sao?

Lục Minh cẩn thận dò xét, nhưng đoán không ra nguyên cớ.

- Cái hố nhỏ này, ngược lại rất tương tự linh tinh.

Lục Minh trầm tư, sau đó bàn tay sáng lên, một viên linh tinh xuất hiện.

Hắn ý định thử xem, bỏ linh tinh vào trong hố nhỏ.

Không nghĩ tới vừa tới gần, trong hố nhỏ đột nhiên phát ra lực hút cường đại, linh tinh trong tay Lục Minh bay về phía hố nhỏ, đảo mắt chui vào trong lõm.

Ông!

Sau đó hố nhỏ hơi chấn động, một cỗ ánh sáng mông lung tán phát ra.

Nhưng ánh sáng chói lọi chỉ thoáng cái liền biến mất, sau đó trầm tịch xuống, không có động tĩnh.

- Xảy ra chuyện gì? Vừa rồi rõ ràng có động tĩnh, chẳng lẽ số lượng linh tinh không đủ, vậy thì tiếp tục tăng thêm.

Lục Minh suy nghĩ, lại lấy ra một viên linh tinh.

Đồng dạng bị lực hút bay vào hố nhỏ, nhưng giống như trước kia, trên bệ đá lóe lên quang mang rồi biến mất, không thấy gì nữa.

Lục Minh tiếp tục tăng thêm linh tinh.

Ba viên, bốn viên...

Tám viên, chín viên...

Thời điểm tăng đến chín viên, trên bệ đá, một đạo hào quang sáng chói phóng lên trời, bốn phía bệ đá, vô số minh văn huyền diệu hiện ra, hơn nữa những minh văn này còn không ngừng khuếch tán, cuối cùng lan tràn cả bình đài.

Cuối cùng ở bên cạnh bình đài, có một nhân ảnh ngưng tụ ra.

Nhân ảnh này thấy không rõ khuôn mặt, thẳng tắp đứng ở nơi đó.

- Ngưng tụ ra một nhân ảnh? Để làm gì đây?

Lục Minh kinh ngạc đi tới.

- Động thủ đi, đánh với ta một trận!

Đột nhiên bóng người kia nói.

Lục Minh sững sờ, thân ảnh này thấy không rõ khuôn mặt, có thể nói chỉ là do năng lượng ngưng tụ thành, lại có thể nói chuyện.

- Đánh với ngươi một trận?

Lục Minh hỏi.

- Động thủ đi, đánh với ta một trận!

Thân ảnh lặp lại câu nói trước kia, không mang theo chút cảm tình nào.

- Nguyên lai không có linh trí.

Lục Minh thở ra một hơi, sau đó ánh mắt lập loè, ngẫm nghĩ thoáng một phát, sau đó hắn đột nhiên oanh ra một quyền.

Chí Tôn Thần Điện, có thể nói vô cùng kỳ diệu, đối phương nói chiến một trận, hắn liền thử, khẳng định có nguyên nhân.

Oanh!

Quyền kình gào thét, Lục Minh thi triển Viêm Long Quyền.

Nhưng để cho Lục Minh chấn động là, đối phương cũng oanh ra một quyền, sử dụng lại là Viêm Long Quyền.

Oanh!

Hai quyền tương giao, Lục Minh cảm giác một cỗ chân khí cực nóng, cô đọng hùng hậu vọt về phía hắn, hắn không khỏi lùi lại ba bước.

Đối phương cũng lui ba bước.

- Chiến Long Chân Quyết, đối phương thi triển là Chiến Long Chân Quyết!

Trong mắt Lục Minh tràn ngập kinh hãi.

Nếu nói võ kỹ có thể bắt chước, nhưng công pháp tu luyện, lại bắt chước thế nào?

Nhưng đối phương thi triển thật là Chiến Long Chân Quyết, Lục Minh tuyệt đối sẽ không nhận lầm.

- Thử lại lần nữa!

Lục Minh liên tục oanh ra mấy quyền, nhưng đối phương cũng liên tục oanh ra mấy quyền, thi triển đều là Viêm Long Quyền.

Hai người giao phong mấy quyền, sau đó từng người lui về phía sau vài bước.

- Tuyệt đối không sai, thật là Chiến Long Chân Quyết.

Ánh mắt Lục Minh lộ ra vẻ khó tin, hắn cảm giác cùng đối phương giao chiến, thật giống như giao chiến với mình.

- Như vậy kiếm pháp thì sao?

Tay Lục Minh khẽ động, một thanh chiến kiếm xuất hiện, thi triển Lưu Quang Kiếm Pháp chém về phía đối phương.

Nhưng trong tay đối phương cũng ngưng tụ ra một thanh chiến kiếm, thi triển Lưu Quang Kiếm Pháp.

Thậm chí Lục Minh thi triển Lăng Không Bộ, đối phương cũng thi triển Lăng Không Bộ.

- Cương Hỏa Thương Quyết... Truy Điện!

Lục Minh thu hồi chiến kiếm, lấy ra Hỏa Đồng Thương, bộc phát chiến lực mạnh nhất.

Thế nhưng đối phương dùng Cương Hỏa Thương Quyết, thực lực không thua Lục Minh, có thể nói giống như đúc.

Lục Minh sử dụng võ kỹ gì, nhân ảnh kia cũng sử dụng võ kỹ đó, ngay cả lực lượng mạnh yếu cũng giống như đúc.

Lục Minh rốt cục xác nhận, kỳ thật đối phương là hắn, do minh văn ngưng tụ ra.

Hắn cùng mình đại chiến.

- Cảm giác thật kỳ diệu!

Con mắt Lục Minh lập loè tinh quang, vẫn đại chiến với địch nhân, nhưng chưa từng đại chiến với mình.

- Vậy thì đánh một hồi!

Đã như vậy, Lục Minh chẳng muốn nghĩ nhiều, buông ra thể xác và tinh thần, toàn lực bộc phát, đại chiến với nhân ảnh kia.

Nhưng mặc kệ hắn thi triển thủ đoạn gì, đối phương cũng sẽ thi triển ra, mặc kệ hắn bộc phát lực lượng mạnh ra sao, đối phương không chút chênh lệch...

Oanh! Oanh!...

Trong nháy mắt, đại chiến hơn ba trăm chiêu, y nguyên bất phân thắng bại.

Cùng mình đối chiến, làm sao có thể thắng?

Nhưng trên mặt Lục Minh lộ ra nụ cười vui vẻ.

- Diệu, thật diệu, nguyên lai trong võ kỹ của ta còn có sơ hở như vậy, hơn nữa thời điểm ta ra thương, cũng có một thói quen không tốt!

Trong mắt Lục Minh lộ vẻ vẻ mừng như điên.

Hắn ở trong đại chiến vừa rồi, phát hiện chỗ thiếu sót của mình.

Liên tục đại chiến hơn ba trăm chiêu, mỗi một chiêu, hắn đều nghĩ tất cả biện pháp, muốn tìm được sơ hở của đối phương, đánh bại đối phương.

Tìm sơ hở của đối phương, không phải là hắn tìm sơ hở của mình sao?

Hắn phát hiện, thương pháp hắn vốn cho rằng hoàn mỹ, lại còn có chỗ chưa đủ, hơn nữa lúc mình ra thương, cũng có một thói quen không tốt.

Những cái này đều là địa phương rất nhỏ, bình thường căn bản không có khả năng phát hiện.

Chỉ có toàn bộ tinh thần đại chiến với mình, mới có thể phát hiện.

Nhưng thường nhân làm sao có thể đại chiến với mình?

Lúc này Lục Minh mới phát hiện, đại trận này ngưng tụ ra bóng người, tác dụng còn lớn hơn tiếng tụng kinh lúc trước.

Thời thời khắc khắc đại chiến với mình, như vậy tu luyện võ kỹ, lĩnh ngộ võ kỹ… có thể nhanh bao nhiêu?

Lục Minh ngẫm lại đã cảm thấy hưng phấn.

- Tiếp tục!

Lục Minh khôi phục một chút, sau đó tiếp tục đại chiến.

Mỗi một lần, Lục Minh đều toàn lực công kích, cùng đối phương chiến mấy trăm chiêu, đợi chân khí hao hết mới dừng lại.

Cứ như vậy, liên tục ba lượt, Lục Minh mới ngừng lại.

Nhưng bỗng nhiên nhân ảnh kia biến mất không thấy.

- Không thấy, xảy ra chuyện gì?

Lục Minh sợ hãi kêu lên, vừa nếm được ngon ngọt, Lục Minh không muốn cứ như vậy mất đi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)