Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 161: Mỗi người đi một ngả

Chương Trước Chương Tiếp

Một hồi đại chiến, lại tổn thất bốn mươi mốt người.

Phải biết tất cả đều là đệ tử Bạch Ngân, cao thủ Đại Võ Sư, cho dù đối với tông môn như Huyền Nguyên Kiếm Phái, bốn mươi mốt Đại Võ Sư cũng là tổn thất to lớn.

Sắc mặt mọi người đều ngưng trọng, không ai nói chuyện, chờ đợi hơn 10 phút sau, thấy người Đông Di tộc không có đuổi theo, đám người Trần Khoan yên lòng, đều tự tìm một chỗ chữa thương.

Lục Minh cũng bay lên một cây đại thụ, vận chuyển Chiến Long Chân Quyết, toàn lực luyện hóa tinh huyết vừa rồi thôn phệ.

Liên tục cắn nuốt tinh huyết của hai Đại Võ Sư tứ trọng, năng lượng hùng hậu khó có thể tưởng tượng, tương đương với tinh huyết của 150 Đại Võ Sư nhất trọng.

Tinh huyết khổng lồ như thế, không phải nhất thời nửa khắc có thể luyện hóa.

Vù vù...

Huyết mạch Phệ Linh như hô hấp, mỗi lần như vậy, sẽ có một cỗ năng lượng khổng lồ tràn vào trong cơ thể Lục Minh.

Tu vi của hắn nhanh chóng tăng lên.

Đại Võ Sư nhất trọng trung kỳ đỉnh phong, Đại Võ Sư nhất trọng hậu kỳ...

Hai giờ sau, Lục Minh mới luyện hóa toàn bộ tinh huyết, chuyển thành chân khí của mình.

Tu vi của Lục Minh đạt đến Đại Võ Sư nhất trọng đỉnh phong.

Này để cho Lục Minh có chút cười khổ.

Đây chính là tinh huyết tương đương với 150 Đại Võ Sư nhất trọng, lại không thể để cho hắn đột phá một cấp, chỉ đạt tới Đại Võ Sư nhất trọng đỉnh phong mà thôi.

Chiến Long Chân Quyết tầng thứ ba, tu vi tăng lên cần năng lượng nhiều lắm, nhiều hơn người bình thường gấp mấy chục lần.

Thật không biết đằng sau tu luyện đến tầng thứ tư, tầng thứ năm, thậm chí thứ tám tầng thứ chín, khi đó tu vi tăng lên cần năng lượng khủng bố bực nào, nghĩ tới những thứ này, Lục Minh chỉ có thể cười khổ.

Lắc đầu, vứt bỏ những ý nghĩ này, hiện tại nghĩ xa như vậy cũng vô dụng.

Lục Minh thu công, nhảy xuống đại thụ.

- Lục Minh sư đệ.

Trần Khoan thấy Lục Minh liền kêu.

Sắc mặt của hắn đỡ hơn vừa rồi một ít, hiển nhiên trải qua một phen chữa thương, đã khá hơn nhiều.

Bên cạnh hắn là Đại Võ Sư tứ trọng của ba viện khác.

Mấy người tụ chung một chỗ, giống như đang thương nghị cái gì đó.

Lục Minh đi tới.

- Ở đây đến cùng là địa phương nào? Vừa rồi nghe người Đông Di tộc hô di tích tổ tiên gì đó.

Đại Võ Sư tứ trọng của Huyền Vũ Viện tên Tôn Như, lúc này cau mày nói.

- Ta từng ở trong một quyển cổ tịch xem qua ghi chép, truyền thuyết ở rất lâu, tối thiểu vạn năm trước kia, khi đó Liệt Nhật đế quốc là do Đông Di tộc thống trị.

Trần Khoan trầm tư nói.

- Cái gì? Liệt Nhật đế quốc đã từng do Đông Di tộc thống trị?

Mấy người khác đều thất kinh.

Đông Di tộc, chỉ là một tiểu tộc ở vùng sơn mạch duyên hải, nhân khẩu chỉ mấy trăm vạn, làm sao có thể thống lĩnh Liệt Nhật đế quốc khổng lồ như thế?

Trần Khoan ngẫm nghĩ thoáng một phát, nói:

- Trên điển tịch đích thật ghi lại như vậy, nghe nói, năm đó Đông Di tộc cực kỳ cường đại, thống lĩnh lãnh thổ quốc gia cũng không chỉ Liệt Nhật đế quốc, cũng kể cả mấy đế quốc ở phụ cận Liệt Nhật đế quốc, mạnh mẽ đến không cách nào diễn tả.

Mấy người khiếp sợ, hiển nhiên cũng là lần đầu tiên nghe nói điển cố như vậy.

- Đáng tiếc, cuối cùng vẫn sụp đổ, trải qua vô số năm, Đông Di tộc triệt để suy sụp, biến thành tiểu tộc hiện tại.

Trần Khoan thở dài nói.

Thế lực lại cường đại, cũng ngăn không được năm tháng xâm nhập, sớm muộn sẽ suy sụp.

- Nói như vậy, ở đây có lẽ là di tích năm đó Đông Di tộc lưu lại.

Một thanh niên của Bạch Hổ Viện con mắt sáng ngời.

Mấy người khác cũng thế.

Nơi đây, sông núi rừng rậm, sinh cơ bừng bừng, rất có khả năng là tiểu vị diện, không khó đoán ra, này rất có thể là cường giả Đông Di tộc lúc trước lưu lại.

Năm đó Đông Di tộc cường đại như vậy, bọn hắn lưu lại tiểu vị diện, sẽ có bảo vật như thế nào?

Kỳ ngộ, kỳ ngộ!

Trong lòng mấy người rống to, đồng thời ánh mắt lóe lên.

- Chư vị sư đệ, hiện tại Đông Di tộc đã không đuổi theo, tạm thời không gặp nguy hiểm gì, ta xem, chúng ta nên tách ra tìm hiểu!

Một thanh niên Bạch Hổ Viện đề nghị.

- Ta đồng ý!

Thanh niên Thanh Long Viện cũng phụ họa.

Nếu mọi người cùng một chỗ hành động, đến lúc đó đụng phải cơ duyên, được bảo vật gì, làm sao chia?

Mọi người tự nhiên muốn tách ra.

- Tốt, vậy thì quyết định như thế.

Cuối cùng quyết định chú ý, mỗi người đi một ngả, từng người tìm kiếm cơ duyên của mình.

Vù! Vù!...

Rất nhanh, đệ tử tứ đại viện tốp năm tốp ba, từng người tuyển phương hướng phân tán, biến mất ở giữa rừng núi.

- Lục Minh sư đệ, muốn cùng một chỗ hành động không?

Trần Khoan nhìn về phía Lục Minh.

Lục Minh lắc đầu, cười nói:

- Không, ta quen hành động một mình!

- Vậy Lục sư đệ bảo trọng!

Trần Khoan ôm quyền, mang theo mấy người rời đi.

Rất nhanh, nơi đây chỉ còn lại Lục Minh.

Lục Minh trầm tư một lát, thân hình khẽ động, lao ra ngoài núi rừng, rất nhanh, hắn về vị trí lúc trước, sau đó nhìn thoáng qua dấu chân dưới mặt đất, đuổi theo phương hướng của Đông Di tộc.

Nếu tổ tiên Đông Di tộc lưu lại di tích, như vậy Đông Di tộc khẳng định biết rõ rất nhiều nội tình, một mình một người như con ruồi không đầu tìm lung tung, còn không bằng đi theo người Đông Di tộc, đến lúc đó nửa đường đánh cướp, chẳng phải thoải mái!

Lục Minh thi triển Lăng Không Bộ, thân hình như một trận gió xẹt qua, nhanh chóng tuyệt luân.

Vị diện, kỳ thật chính là một thế giới, chỉ là thiên địa pháp tắc của thế giới này không được đầy đủ, cũng không hoàn thiện, có rất nhiều chỗ thiếu hụt, hơn nữa diện tích không lớn, mới xưng là vị diện.

Vị diện căn cứ diện tích lớn nhỏ, chia làm tiểu vị diện, trung vị diện, đại vị diện.

Hiện tại, nhìn vị diện này, hẳn chỉ là tiểu vị diện.

Nhưng diện tích nhỏ, là so sánh với Thần Hoang đại lục, kỳ thật phạm vi của vị diện này không dưới mấy ngàn dặm.

Lục Minh chạy vội hơn ngàn dặm, rốt cục đã nghe được động tĩnh.

Phía trước có thanh âm đại chiến truyền ra.

Lục Minh không có dừng, đến gần nơi phát ra thanh âm.

Không lâu sau, một cung điện tàn phá xuất hiện ở trước mắt Lục Minh.

Có thể nhìn ra, cung điện này rất lớn, chiếm diện tích khổng lồ, nhưng trải qua năm tháng, đã cực kỳ tàn phá, rất nhiều địa phương sụp đổ.

Lúc này, ở trước cửa cung điện, đang có một hồi đại chiến kịch liệt.

Mười người Đông Di tộc, đang đại chiến với tám con Yêu thú.

Lục Minh liếc nhìn ra, mười người Đông Di tộc này đều là Đại Võ Sư, trong đó có hai Đại Võ Sư tứ trọng, Đại Võ Sư tam trọng cũng có bốn cái.

Nhưng nhiều cao thủ như vậy, đối mặt tám Yêu thú, lại chỉ hơi chiếm chút thượng phong mà thôi.

Bởi vì tám Yêu thú này rất không bình thường.

Bộ lông của tám Yêu thú kia tróc ra, thân thể gầy còm, nhưng thoạt nhìn tràn đầy cơ bắp sáng bóng.

Mỗi một con Yêu thú, hai mắt đều đỏ bừng, thấp giọng gào rú, không để ý sinh tử, không ngừng tấn công về phía cao thủ Đông Di tộc.

Mà cao thủ Đông Di tộc, có đôi khi chiến đao chém vào trên thân thể Yêu thú, lại phát ra tiếng kim thiết giao kích.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)