Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 160: Xông vào di tích

Chương Trước Chương Tiếp

- Đứng lại cho ta!

Đại hán Đông Di tộc gào thét, đuổi theo Lục Minh.

- Tiễn ngươi lên đường trước!

Lục Minh đang nhanh chóng chạy vội, bỗng nhiên ngừng lại, một thương đâm về phía đại hán Đông Di tộc.

Lần này cực kỳ đột nhiên, đối phương vốn cho rằng Lục Minh muốn toàn lực phóng về phía cánh cổng ánh sáng, nhưng không ngờ lại giết cái hồi mã thương.

Ở dưới vội vàng, chỉ có thể bổ ra một đao, muốn ngăn cản.

- Bạo Diệt!

Lục Minh nói nhỏ, thanh âm lạnh như băng, vừa rồi hắn chạy về phía trước là giả, mượn cơ hội tụ lực mới là thật.

Oanh!

Năng lượng cuồng bạo nổ tung ở mũi thương, điên cuồng oanh về phía đối phương.

Bởi vì vội vàng, đối phương căn bản ngăn không nổi, bị oanh đến miệng không ngừng phun máu, bay ngược về phía sau.

- Truy Điện!

XÍU...UU!!

Lục Minh thi triển Truy Điện, phối hợp Lăng Không Bộ, tốc độ càng nhanh hơn, trực tiếp xuyên thủng cổ họng của đại hán Đông Di tộc.

- Thôn phệ!

Lục Minh điều khiển huyết mạch, ngay lập tức cắn nuốt sạch tinh huyết.

Đối phương là Đại Võ Sư tứ trọng, trong tinh huyết ẩn chứa tinh hoa nồng đậm, không ngừng bị huyết mạch Phệ Linh luyện hóa, bổ sung chân khí hao tổn do vừa rồi thi triển Bạo Diệt mang đến.

Lục Minh không có dừng lại, nhanh chóng chạy về phía cánh cổng ánh sáng, lúc này đã có vài đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái vọt vào.

- Ngăn hắn lại!

Mấy Đại Võ Sư nhất trọng, nhị trọng của Đông Di muốn ngăn cản hắn, nhưng trường thương của Lục Minh quét ra, mấy người phun máu bay ngược.

Mấy cái hô hấp sau, Lục Minh đã tiếp cận cánh cổng ánh sáng.

- Lục Minh, Lục Minh, cứu ta!

Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng kêu cứu.

Lục Minh xoay người nhìn, nguyên lai là Đỗ Phong, hắn đang bị mấy cao thủ Đông Di tộc vây quanh.

- Ngươi tự mình giải quyết đi!

Lục Minh cười lạnh, quay người lao vào cánh cổng ánh sáng, phía sau truyền đến tiếng gào thét tuyệt vọng của Đỗ Phong.

Vừa bước vào cánh cổng ánh sáng, cảm giác trời đất quay cuồng, đợi thời điểm khôi phục, Lục Minh phát hiện hắn đứng ở trên mặt đất, sau lưng là một thạch bích, trên thạch bích cũng có một cánh cổng ánh sáng, giống lúc trước như đúc, chỉ là hoàn cảnh bốn phía đã thay đổi.

- Giết!

Một lưỡi đao đánh về phía Lục Minh, trường thương của hắn chém ra, chặn ánh đao.

Bốn phía vẫn là tiếng kêu chém giết.

Đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái vọt vào, nhưng cao thủ Đông Di tộc cũng vọt vào theo.

- Xông về trước, chúng ta tiến vào núi rừng, chỉ cần xông vào núi rừng, chúng ta sẽ không sợ bọn hắn.

Một đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái tu vi Đại Võ Sư tứ trọng kêu lên.

- Đi mau, chúng ta cản phía sau!

Trần Khoan kêu to.

- Muốn đi? Toàn bộ lưu lại cho ta!

Hai Đại Võ Sư ngũ trọng của Đông Di tộc sát cơ lạnh thấu xương, toàn lực ra tay.

Năm Đại Võ Sư tứ trọng của Huyền Nguyên Kiếm Phái toàn lực ngăn cản, tranh thủ thời gian cho những người khác.

Tuy bình thường tứ đại viện cạnh tranh kịch liệt, nhưng dù sao cũng là đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái, lúc này sinh tử tồn vong trước mắt, bọn họ rất rõ ràng, chỉ liên hợp lại mới có đường sống, nếu từng người tự chiến, chỉ có một con đường chết.

Ầm ầm!

Chân khí trong cơ thể Lục Minh lao nhanh, tinh huyết của Đại Võ Sư tứ trọng vừa rồi, đang không ngừng bị hắn luyện hóa, hóa thành năng lượng mãnh liệt tràn vào trong kinh mạch, không ngừng bị Lục Minh chuyển hóa thành chân khí.

Vừa rồi Lục Minh thi triển Bạo Diệt hao tổn chân khí, mấy hơi thở liền khôi phục, năng lượng bàng bạc còn lại thì trợ giúp hắn trùng kích cảnh giới.

Lục Minh vừa đại chiến, vừa trùng kích cảnh giới.

Phanh!

Một Đại Võ Sư nhị trọng bị Lục Minh chấn ho ra máu, thiếu chút nữa nổ tung.

Đồng thời, thân thể Lục Minh run lên, tu vi đột phá đến Đại Võ Sư nhất trọng trung kỳ.

Tinh huyết của một Đại Võ Sư tứ trọng, thật sự quá nồng đậm, tối thiểu tương đương với bảy tám chục Đại Võ Sư nhất trọng, tu vi của Lục Minh vẫn còn nhanh chóng tăng lên.

Oanh! Oanh!...

Trường thương của Lục Minh vung vẩy, không có ngừng lại, mà nhanh chóng phóng về phía đám người Trần Khoan.

- Thằng chó, ta tới giết ngươi!

Một lão giả Đông Di tộc đánh về phía Lục Minh, cũng có cảnh giới Đại Võ Sư tứ trọng.

Oanh!

Nhưng hắn và Lục Minh va chạm một chiêu, liền bị kích liên tiếp lui về phía sau.

- Mạnh như vậy?

Lão giả Đông Di kinh hãi.

- Bạo Diệt!

Dù sao chân khí trong cơ thể còn nhiều, Lục Minh không sợ lãng phí, thi triển ra một chiêu Bạo Diệt.

Theo tu vi đột phá, uy lực chiêu này càng mạnh, một cánh tay của lão giả Đông Di nổ bay, thiếu chút nữa trực tiếp nổ chết.

Hắn hoảng sợ muốn lui về phía sau, nhưng tốc độ của Lục Minh nhanh hơn, một thương ám sát hắn, đồng thời điều khiển huyết mạch, thôn phệ máu tươi của hắn.

- Trước giết hắn!

Một Đại Võ Sư ngũ trọng kinh sợ không thôi, đánh về phía Lục Minh.

Nhưng Lục Minh thi triển Lăng Không Bộ, không dây dưa với hắn, mấy cái lập loè, đã vọt tới bên cạnh đám người Trần Khoan.

- Sơn Băng!

Lục Minh cao cao nhảy lên, trường thương đánh tới một lão giả Đại Võ Sư ngũ trọng khác.

Oanh!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, thân thể Lục Minh bị kích bay về phía.

- Đi mau!

Bị Lục Minh ngăn cản, đám người Trần Khoan rốt cục rút thân, chạy như điên vào trong núi rừng.

Lục Minh cũng không ham chiến, chạy về phía núi rừng.

- Tìm, tìm!

Người Đông Di tộc gào thét.

Hơn một trăm người, tiếp tục đuổi theo đám người Lục Minh.

Chỉ hơn năm phút, đám người Lục Minh đã đi tới trước núi rừng.

Trong núi rừng, cổ mộc che trời, dây leo lâu năm lượn lờ, rậm rạp chằng chịt, cảnh tượng rừng rậm nguyên thủy rõ ràng.

Những đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái khác đã vọt vào, đám người Lục Minh không có do dự lao đi.

Vù! Vù!

Ở trong núi rừng rậm rạp, có thể dễ dàng che dấu, đồng thời đối phương không thể hình thành vây quét.

- Đáng giận!

Người Đông Di tộc đuổi tới trước núi rừng thì ngừng lại, không có tiếp tục đuổi vào.

Chiến lực của đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái kinh người, thủ đoạn nhiều, vừa rồi hai Đại Võ Sư ngũ trọng liên thủ, tăng thêm mấy Đại Võ Sư tứ trọng khác, lại không làm gì được năm Đại Võ Sư tứ trọng, chỉ kích thương mấy người trong đó mà thôi.

Cuối cùng còn bị Đại Võ Sư nhất trọng đánh chết một cao thủ Đại Võ Sư tứ trọng, để cho bọn hắn sợ hãi không thôi, có thể nói, thực lực đám người Huyền Nguyên Kiếm Phái không kém bọn hắn quá nhiều, xông vào núi rừng, rất có thể sẽ bị đối phương mai phục.

- Trước không quản bọn hắn, chúng ta nhanh tìm bảo vật tổ tiên lưu lại, sau đó tranh thủ thời gian rời khỏi đây, trốn vào sâu trong vùng sơn mạch duyên hải, Huyền Nguyên Kiếm Phái cũng không thể làm gì chúng ta?

Một lão giả Đại Võ Sư ngũ trọng đề nghị.

- Tốt, cứ làm như vậy.

Thương nghị hoàn tất, bọn họ rời đi, tiến về chỗ càng sâu.

Giữa rừng núi, đám người Lục Minh nhanh chóng chạy vội, ước chừng chạy hơn mười dặm, mọi người ngừng lại.

- Xem ra người Đông Di tộc không có đuổi theo.

Trần Khoan thở ra một hơi nói.

Sắc mặt của hắn tái nhợt, hiển nhiên vừa rồi đại chiến đã bị thương.

Mấy người khác cũng không chịu nổi, ít nhiều có chút tổn thương.

Dù sao đối phương có hai Đại Võ Sư ngũ trọng, bọn họ có thể ngắn ngủi chế trụ đối phương, đã coi như không tệ.

Lúc này đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái ở bốn phía cũng chậm rãi hội tụ tới.

Cuối cùng phát hiện, chỉ còn lại 61 người.

Thời điểm bọn hắn đến, là có 102 người.

Hiện tại thiếu đi bốn mươi mốt người.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)