Lục Minh giật mình, từ trong lời nói vừa rồi của Ba Hách, hắn nghe ra một chút đồ vật.
Vừa rồi Ba Hách rõ ràng nói một câu “Liệt Nhật đế quốc nho nhỏ, nhưng còn chưa nói xong, liền đổi giọng.
Này rất kỳ quái, nếu là tộc nhân Đông Di, hắn tuyệt đối sẽ không nói như vậy, chẳng lẽ Ba Hách không phải tộc nhân Đông Di? Thậm chí không phải người Liệt Nhật đế quốc?
Nhưng không phải người Liệt Nhật đế quốc, chạy đến Đông Di tộc làm gì?
Suy nghĩ của Lục Minh bay tán loạn.
Mà sắc mặt người Huyền Nguyên Kiếm Phái cũng khó coi, trong lúc nhất thời không còn có người xuất chiến.
Hiện trường có mấy Đại Võ Sư tứ trọng, nhưng tuổi đều khá lớn, vượt xa hai mươi hai tuổi, nếu xuất chiến mà nói... ngược lại sẽ thành trò cười.
Quân sĩ trên tường thành đều trầm mặc.
Huyền Nguyên Kiếm Phái ở trong mắt bọn họ, vốn là thánh địa võ học cao cao tại thượng, cường giả như mây.
Nhưng hiện tại, thiên tài của Huyền Nguyên Kiếm Phái lại bị một thanh niên Đông Di tộc đè đánh đến không dám thò đầu ra, này đối với lòng tin của bọn hắn đả kích rất lớn, sĩ khí giảm mạnh.
Ánh mắt Phó Lương lộ ra vẻ lo lắng, tiếp tục như vậy sẽ không ổn.
- Báo!
Đột nhiên, một quân sĩ nhanh chóng chạy lại báo cáo.
- Chuyện gì?
Phó Lương hỏi.
- Khởi bẩm thành chủ, có phát hiện, Đông Di tộc phái ra một chi nhân mã, ở phía nam Đông Khuyết Thành ngàn dặm, nhanh chóng di chuyển về phía Cửu Yêu Sơn.
Quân sĩ bẩm báo.
- Cái gì? Chẳng lẽ Đông Di tộc ở chỗ này là biểu hiện giả dối, phái kỳ quân tập kích đại thành khác.
Phó Lương cả kinh, vội vàng hỏi:
- Đông Di tộc phái ra bao nhiêu người?
- Không nhiều lắm, chỉ có mấy trăm người.
Quân sĩ đáp.
- Mấy trăm người?
Phó Lương ngây ngẩn, mấy trăm người có làm được cái gì?
- Thành chủ, nghe nói mấy trăm người này đều là cường giả, kém cỏi nhất cũng có tu vi Võ Sư.
- Cái gì?
Phó Lương chấn động, mày nhíu lại càng sâu.
Đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái nghe vậy cũng trăm mối không có cách giải.
- Cử động lần này của Đông Di tộc tuyệt đối có mục đích, chúng ta nhất định phải ngăn trở.
Một đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái nói.
- Đúng vậy, nhưng đối phương đều là cao thủ, đoán chừng số lượng Đại Võ Sư cũng không ít, nếu muốn ngăn cản mà nói... chỉ có thể dựa vào chư vị thiếu hiệp.
Phó Lương ôm quyền nói.
- Cái này không có vấn đề!
Đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái gật đầu.
- Chỉ là, thanh niên kia nhất định phải đuổi đi, bằng không sẽ đả kích rất lớn với sĩ khí phương ta, vạn nhất đối phương toàn lực triển khai tiến công, bên ta bất lợi.
Phó Lương thở dài.
Người Huyền Nguyên Kiếm Phái lại nhíu mày.
- Đối phương cố ý ở đây kéo thời gian của chúng ta, bên kia tuyệt đối có đại sự, chúng ta phải mau đuổi tới.
Có nhân nói.
- Ta giao thủ với hắn!
Đột nhiên một giọng nói vang lên.
Mọi người không khỏi nhìn lại.
- Lục Minh!
Mọi người giật mình.
- Lục Minh? Hắn muốn ra tay? Chẳng lẽ hắn thật đột phá Đại Võ Sư rồi?
- Coi như đột phá Đại Vũ Sư, cũng không thể nào là đối thủ, đối phương là Đại Võ Sư nhị trọng đỉnh phong, hơn nữa rất rõ ràng, cũng là một thiên tài tuyệt đỉnh.
- Có lẽ có hi vọng, mấy hôm trước ta nhìn thấy Lục Minh một quyền đánh bay Đỗ Phong.
- Để hắn thử xem đi.
Đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái chứng kiến nói chuyện là Lục Minh, không khỏi xì xào bàn tán.
Lục Minh không để ý đến, giẫm chận đi ra.
- Lục Minh sư huynh, cẩn thận!
Bàng Thạch ở phía sau kêu lên, Lục Minh mỉm cười, thả người nhảy xuống tường thành.
Trong hàng đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái, có một đôi mắt oán hận nhìn chằm chằm Lục Minh, chính là Đỗ Phong.
Ngày đó hắn bị một quyền kích thương, trở thành trò cười, nhận lấy vô số nhục nhã, tự nhiên oán hận Lục Minh.
Ngay vừa rồi cũng bị người lấy ra nói, lúc này trong nội tâm rống to:
- Ha ha, Lục Minh, đi chết đi, tự cho mình thiên tài, chẳng lẽ ngươi còn lợi hại hơn Lộ Thiên, gia hỏa tự cho là đúng, bị chém giết vừa vặn.
Ở bên cạnh hắn, thanh niên mắt tam giác cũng oán hận, mấy người dốc sức liều mạng lách về phía trước, muốn tận mắt nhìn thấy Lục Minh bị Ba Hách chém giết.
Lục Minh thân nhẹ như yến, không bao lâu liền đến trước người Ba Hách.
- Ha ha, đánh lớn tuổi, lại đến một niên kỷ nhỏ hơn, tiểu tử, đã đến rồi, đao của ta sẽ không hạ thủ lưu tình.
Chứng kiến Lục Minh, Ba Hách hơi sững sờ, sau đó lộ ra vẻ trào phúng.
- Ngươi không phải người Liệt Nhật đế quốc?
Lục Minh nói, lại làm cho Ba Hách biến sắc.
- Nói, các ngươi tới nơi này làm gì? Còn có, người Đông Di tộc tiến về Cửu Yêu Sơn, có mục đích gì?
Lục Minh tiếp tục hỏi.
Sắc mặt Ba Hách thay đổi mấy lần, sau đó cười lạnh nói:
- Này không cần ngươi quản, dù sao ngươi biết cũng vô dụng, bởi vì ngươi lập tức sẽ chết rồi.
- Vậy ngươi còn chưa động thủ? Ta biết ngươi là ở chỗ này kéo dài thời gian, muốn ngăn chặn chúng ta, nhưng ta không có nhiều thời gian hao tổn với ngươi.
Lục Minh nói xong, giới chỉ trữ vật trên ngón tay sáng lên, Hỏa Đồng Thương xuất hiện, khí tức trên người cũng bộc phát ra.
- Đại Võ Sư nhất trọng? Ha ha ha, Đại Võ Sư nhất trọng cũng dám đi tìm cái chết? Thật sự là quá ngây thơ rồi.
Ba Hách thấy tu vi của Lục Minh, điên cuồng cười ha hả, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra.
Trên tường thành, Phó Lương không ngừng lắc đầu.
Lúc trước hắn nhìn tuổi của Lục Minh, đã cảm thấy không đúng, quá trẻ, lúc này xem xét tu vi, Đại Võ Sư nhất trọng, tuy ở cái tuổi này đã rất kinh người, nhưng cuối cùng chỉ là Đại Võ Sư nhất trọng, làm sao có thể là đối thủ của Ba Hách?
- Thiếu hiệp, nhanh trở về, chúng ta nghĩ biện pháp khác.
Phó Lương kêu lên.
Lục Minh còn trẻ như vậy, đã có tu vi này, ở Huyền Nguyên Kiếm Phái tuyệt đối là thiên tài trình độ cao nhất, nếu chết ở chỗ này, hắn sợ Huyền Nguyên Kiếm Phái trách tội xuống.
- Phó Thành chủ yên tâm, vị Lục Minh sư đệ này của chúng ta rất lợi hại, chính là thiên tài tuyệt thế, nói không chừng có thể chém giết Ba Hách?
Đỗ Phong âm dương oán khí cười nói, nhưng ai không nghe ra, trong lời nói của hắn tràn ngập hả hê cùng trào phúng.
- Ha ha, đã ra rồi, muốn đi, làm sao có thể?
Chiến đao của Ba Hách ra khỏi vỏ, trên người hiện lên sát khí lạnh như băng, bao phủ Lục Minh.
- Nói nhảm!
Lục Minh quát lớn, chẳng muốn nhiều lời, trường thương quét ngang.
- Một đao trảm ngươi.
Thanh âm của Ba Hách lạnh như băng, ánh đao càng thêm lạnh, chém về phía đầu Lục Minh, nhanh giống như điện.
Phốc!
Chuẩn xác không sai, chiến đao chém lên cổ Lục Minh, nhưng trong tích tắc này, nội tâm Ba Hách kinh hãi, bởi vì này rõ ràng chỉ là tàn ảnh.
- Không tốt!
Hắn gầm nhẹ, toàn thân bắn ra chân khí màu đen, hai chân đạp mạnh, không chút do dự xông về trước.
XÍU...UU!!
Một mũi thương cắm ở bên tai hắn, mũi thương lạnh như băng, lưu lại một vết máu ở trên mặt.
Vù! Vù!
Ba Hách liên tục chạy vội hơn 10m mới dám dừng lại, đột nhiên quay người chém ra, lại chém hụt.
Lục Minh đứng ở sau hơn 10m, đang cười tủm tỉm nhìn hắn.
- Này, ngươi chém không khí lung tung làm gì?
Lục Minh cười hỏi.
Mặt Ba Hách thoáng cái đỏ lên, trong mắt bắn ra sát khí lạnh như băng.
- Thân pháp của ngươi không tệ, nhưng nghĩ bằng vào thân pháp, có thể thắng ta sao? Nằm mơ!
Ba Hách gầm nhẹ, chân khí màu đen trên người càng thêm nồng đậm, ẩn ẩn ngưng tụ thành ác quỷ, sát cơ rét lạnh như sông băng.