Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 156: Thiên tài trình độ cao nhất

Chương Trước Chương Tiếp

Mười chín tuổi, lại có chiến lực mạnh như vậy, cho dù ở Huyền Nguyên Kiếm Phái cũng là thiên tài tuyệt đỉnh rồi.

Hơn nữa, đối phương mạnh như thế nào, bọn họ căn bản không biết, chỉ cảm thấy thâm bất khả trắc.

Phó Lương chau mày, nửa ngày sau mới nói:

- Nếu ta không nhìn lầm mà nói... đối phương đã đạt tới Đại Võ Sư nhị trọng đỉnh phong rồi.

- Cái gì? Đại Võ Sư nhị trọng đỉnh phong?

Hiện trường lại lần nữa vang lên thanh âm hít vào khí lạnh.

Mười chín tuổi, đến Đại Võ Sư nhị trọng đỉnh phong, còn mạnh hơn trong tưởng tượng, tu vi như vậy, ở Huyền Nguyên Kiếm Phái đã là tuyệt đỉnh.

Như Trương Mục Vân, Đoan Mộc Vân Dương... thời điểm bốn viện thi đấu cũng đã tầm mười tám tuổi.

Những thứ không nói khác, nói riêng tốc độ tu luyện của Ba Hách, đã không kém đám người Trương Mục Vân bao nhiêu.

Nhưng đám người Trương Mục Vân là thiên tài cấp cao nhất của Huyền Nguyên Kiếm Phái.

- Đáng giận, hôm nay thiên tài đỉnh cấp của Huyền Nguyên Kiếm Phái ta không có tới, bằng không nào có phần hắn hung hăng càn quấy.

- Đúng vậy, đối phương đánh chúng ta trở tay không kịp.

Tuy cũng có người đưa ánh mắt nhìn về phía Lục Minh, nhưng lập tức lắc đầu.

Đoạn thời gian trước Lục Minh vẫn còn ở Võ Sư cảnh, cho dù hiện tại đột phá Đại Võ Sư, vậy cũng chỉ là vừa mới đột phá, hơn phân nửa không phải địch thủ của đối phương.

Ánh mắt Lục Minh lóe lên, vừa muốn ra tay, Ba Hách mở miệng.

- Như thế nào? Không có người xuất thủ sao? Huyền Nguyên Kiếm Phái, cũng không gì hơn cái này, như vậy đi, ta tăng cao hai tuổi, hai mươi hai tuổi trở xuống, đều có thể đến đánh với ta một trận.

Ba Hách cười nói, tràn đầy khinh miệt.

- Tốt, hai mươi hai tuổi, đây chính là ngươi nói.

Thanh niên vượt qua hai mươi tuổi kia hét lớn, nhảy xuống, nhanh chóng phóng về phía đối phương.

- Ha ha, Lộ Thiên sư huynh xuất thủ, lần này đối phương chết chắc rồi.

- Đối phương quá mức tự tin, lại đề cao hai tuổi, Lộ Thiên sư huynh vừa vặn hai mươi hai tuổi, tu vi đã đạt tới Đại Võ Sư tam trọng, đủ để nghiền ép hắn, hơn nữa năm đó Lộ Thiên sư huynh cũng là nhân vật leo lên Thanh Đồng Bảng.

- Đối phương là tự mình muốn chết, liên sát hai người bên ta, cái đuôi liền vểnh lên trời.

Cả đám đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái lộ ra nụ cười.

Nhưng Lục Minh lại nhíu mày, không biết vì sao, hắn thủy chung cảm giác không có đơn giản như vậy.

Rất nhanh, Lộ Thiên đã đến trước người Ba Hách.

- Chỉ là man di, lại dám giết hai đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái ta, tội đáng chết vạn lần, hiện tại ta sẽ đưa ngươi lên đường.

Lộ Thiên âm lãnh nói.

Ba Hách cười nhạt, khinh miệt nói:

- Hai người kia cũng nói như vậy, nhưng ngay cả một đao của ta cũng đỡ không nổi.

- Đừng cầm ta so sánh với bọn hắn!

Lộ Thiên quát lạnh, khí tức trên người bộc phát, khí tức Đại Võ Sư tam trọng hình thành áp lực cường đại, nghiền ép về phía đối phương.

Nhưng Ba Hách chỉ cười nhạt, khóe môi nhếch lên vẻ trào phúng, mây trôi nước chảy, giống như không có chút áp lực.

- Nghịch Phong Tam Trảm!

Đột nhiên Lộ Thiên hét lớn, chiến đao ra khỏi vỏ, lưỡi đao khủng bố phóng lên trời, hình thành một thanh chiến đao dài đến hơn 10m, chém về phía Ba Hách.

- Tốt, võ kỹ Huyền cấp hạ phẩm cấp độ thứ tư!

Phó Lương lớn tiếng khen ngợi, trong nội tâm thầm nghĩ, không hổ là thiên tài của Huyền Nguyên Kiếm Phái, Đại Võ Sư tam trọng, có thể tu luyện võ kỹ Huyền cấp hạ phẩm đến cấp độ thứ tư.

Võ giả bình thường, ở Đại Võ Sư tam trọng, còn chưa hẳn có thể luyện thành võ kỹ Huyền cấp hạ phẩm!

Mà ngay cả hắn, khổ tu võ kỹ Huyền cấp hạ phẩm vài thập niên, cũng mới cấp độ thứ tư mà thôi.

- Có chút ý tứ!

Ba Hách mỉm cười, ánh đao lần nữa ra khỏi vỏ.

XÍU...UU!!

Ánh đao phá không, nhanh chóng sát phạt, chém về phía Lộ Thiên.

- Chiêu này vô dụng với ta!

Lộ Thiên rít gào, chân khí bắn ra, ở trước thân thể ngưng tụ ra hai thanh chiến đao, bổ về phía trước.

Phanh!

Chiến đao do chân khí ngưng tụ bị đánh nát, nhưng Lộ Thiên cũng tranh thủ thời gian, chiến đao trong tay phá không giết đến, chém về phía đầu đối phương.

Ba Hách đạp một cái, thân hình lùi lại hơn 10m.

- Tốt! Lộ Thiên sư huynh uy vũ!

Đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái kêu to.

Rốt cục có đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái chiếm thượng phong, bọn họ tự nhiên hưng phấn.

- Ha ha, xem ra ngươi có chút bổn sự, không giống mấy phế vật vừa rồi, như vậy ta cũng chăm chú một chút.

Ba Hách cười to.

- Chăm chú một chút, cuồng vọng, đã rơi vào hạ phong còn sĩ diện.

- Lộ Thiên sư huynh, giết hắn đi, để man di ở Đông Di này thấy Huyền Nguyên Kiếm Phái ta lợi hại.

- Giết hắn!

Đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái kêu to.

Nhưng Lộ Thiên lại cười không nổi, bởi vì thời điểm Ba Hách nói chuyện, hắn cảm giác một cỗ khí tức cường đại, âm trầm bao phủ mình, bị cổ khí tức này bao phủ, Lộ Thiên cảm giác toàn thân lạnh như băng, hàn khí từ đáy lòng ứa ra.

- Có thể bức ta dùng bản lĩnh thật sự, ngươi cũng coi như chết không đáng tiếc rồi.

Ba Hách liếm môi, trong mắt lóe lên huyết quang, sau đó trên người hắn toát ra chân khí màu đen nồng đậm.

- Luyện Ngục Đao Pháp!

Ba Hách hét lớn, vung đao chém ra, giờ khắc này phong vân biến ảo, chân khí màu đen trên người hắn nương theo lưỡi đao, mơ hồ giống như hội tụ thành một ác quỷ.

Giống như ác quỷ vung đao chém ra.

Lộ Thiên giật mình, nổi giận gầm lên, bộc phát huyết mạch, thi triển ra chiến lực mạnh nhất.

- Lưu Tinh Phá Diệt!

Vù! Vù!

Hai ánh đao va chạm ở trên không trung, một tiếng vang thật lớn, lưỡi đao kích bắn.

Phanh!

Tùy theo, một thân ảnh nhanh chóng thối lui, là Lộ Thiên.

Sắc mặt hắn tái nhợt, miệng phun máu tươi.

Trong mắt hắn ẩn chứa vẻ kinh hãi nồng đậm, vừa lui về sau, hắn quay người bỏ chạy, không dám ứng chiến.

- Muốn đi, đã chậm.

Âm thanh lạnh như băng vang lên, một ánh đao màu đen vượt qua hư không, chém về phía Lộ Thiên.

- Cứu ta!

Lộ Thiên hô to, nhưng không làm nên chuyện gì.

Phốc phốc!

Đầu người rơi xuống đất, máu tươi ba thước.

Thiên tài Lộ Thiên tu vi Đại Võ Sư tam trọng, đã từng leo lên Thanh Đồng Bảng, lại bị một người tu vi thấp hơn hắn đánh chết, hơn nữa còn là tiểu tộc ở Đông Di.

- Làm sao có thể? Làm sao có thể?

Đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái quả thực khó có thể tiếp nhận sự thật này.

Chỉ là tiểu tộc ở Đông Di, làm sao có thể có thiên tài lợi hại như vậy?

Đây không phải vượt cấp khiêu chiến đơn giản, phải biết, bản thân Lộ Thiên cũng là thiên tài, cao thủ trong đồng cấp, không phải Đại Võ Sư tam trọng bình thường.

Nhưng lại bị đối phương vượt cấp chém giết.

- Công pháp của đối phương rất đặc biệt, không giống như công pháp Đông Di tộc.

Phó Lương đột nhiên nói.

- Ngươi nói là, đối phương không phải tộc nhân Đông Di?

Có đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái hỏi.

- Không biết, có lẽ là tộc nhân Đông Di được kỳ ngộ gì đó cũng nói không chừng.

Phó Lương nói.

- Ha ha, cái gì thiên tài, đều là phế vật, còn có người dám cùng ta chiến một trận không?

Toàn thân Ba Hách tràn ngập chân khí màu đen, ánh mắt như điện, khí thế như cầu vồng.

Không ai lên tiếng.

- Vừa rồi ta còn tưởng thiên tài của Huyền Nguyên Kiếm Phái lợi hại đến cỡ nào? Cho nên mới định ra tuổi hạn chế, hiện tại xem ra, căn bản không cần, Liệt Nhật Đế... nho nhỏ… không, Huyền Nguyên Kiếm Phái gì, căn bản không có thiên tài ra dáng.

Ba Hách khinh thường nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)