Phó Lương cảm thấy không đúng, phái ra thám báo tuần tra ở phụ cận Đông Khuyết Thành, sợ Đông Di tộc có âm mưu gì.
Ngày thứ tư, Đông Di tộc lại tới.
Nhưng lần này, đại quân yêu thú của Đông Di tộc không tấn công, mà là ngừng lại ở chỗ cách Đông Khuyết Thành mấy ngàn mét.
Nơi đó, vượt qua phạm vi bắn của cung nỏ.
Tường thành, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết Đông Di tộc đang làm cái quỷ gì.
Lúc này, trong Đông Di tộc, một người trẻ tuổi cưỡi một con mãnh hổ, lao về phía trước trăm mét, nhìn về phía Đông Khuyết Thành, nói to:
- Bên trong các ngươi, khẳng định có rất nhiều đệ tử của Huyền Nguyên Kiếm Phái phải không? Nghe nói Huyền Nguyên Kiếm Phái là một trong ngũ đại tông môn của Liệt Nhật Đế Quốc, cao thủ nhiều như mây, thiên tài như mưa, hôm nay, ta cũng muốn kiến thức một chút.
- Ta Ba Hách, mười chín tuổi, hiện tại chính thức khiêu chiến thiên tài từ hai mươi tuổi trở xuống của Huyền Nguyên Kiếm Phái các ngươi, ai tới đánh với ta một trận?
Thanh âm cuồn cuộn, truyền khắp toàn trường.
Trên Đông Khuyết Thành, mấy vạn đại quân có chút sững sờ.
Đông Di tộc không đến công thành, không ngờ phái ra một người trẻ tuổi khiêu chiến thiên tài của Huyền Nguyên Kiếm Phái, đây là có ý gì?
- Chẳng lẽ Đông Di tộc muốn dựa vào chiêu này để đả kích sĩ khí bên ta?
Phó Lương nhíu mày trầm tư.
Nhưng, chiêu này của Đông Di tộc, lại không thể không tiếp.
Đông Di tộc, chỉ là một tiểu tộc mà thôi, nhân khẩu chỉ có mấy trăm vạn, so sánh với Liệt Nhật Đế Quốc, không biết chênh lệch bao nhiêu lần.
Một tiểu tộc, phái ra một người trẻ tuổi muốn khiêu chiến thiên tài của Huyền Nguyên Kiếm Phái, một trong ngũ đại tông môn của Liệt Nhật Đế Quốc, nếu không ứng chiến, Đông Di tộc khẳng định sẽ kêu gào, nói Huyền Nguyên Kiếm Phái sợ bọn họ.
Như vậy, đối với sĩ khí khẳng định sẽ có ảnh hưởng.
- Chư vị thiếu hiệp, các ngươi có người xuất chiến không?
Phó Lương nói với đệ tử của Huyền Nguyên Kiếm Phái.
- Xuất chiến thì được, nhưng cẩn thận có trá.
Rất nhiều đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái lộ ra vẻ do dự, vạn nhất nếu ra khỏi thành, đối phương vây công, vậy không phải chết rất oan sao?
Đông Di tộc dường như đoán được suy nghĩ của mọi người, đại quân yêu thú chậm rãi rút lui, một mực lui về phía sau mười dặm, mới ngừng lại.
Cự ly xa như vậy, cho dù muốn tiến công, cũng đủ cho đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái trốn về Đông Khuyết Thành.
- Chư vị sư đệ, các ngươi có ai đi lên đánh một trận?
Trong Huyền Nguyên Kiếm Phái, một thanh niên hơn hai mươi tuổi hỏi.
Đối phương chỉ rõ khiêu chiến người hai mươi tuổi trở xuống, hắn đã quá tuổi rồi.
- Đối phương đã dám xuất chiến, khẳng định thực lực không kém, chúng ta không thể lơ là.
Có người khá là cẩn thận.
- Chỉ là một Đông Di tộc, có thể có thiên tài gì, mười chín tuổi, có thể tu luyện đến Võ Sư cửu trọng, đã là rất giỏi rồi.
Có người lại khinh thường.
Mười chín tuổi, tu luyện đến Võ Sư cửu trọng, cho dù ở Huyền Nguyên Kiếm Phái cũng được cho là thiên tài không tồi.
Giống như trên Thanh Đồng Bảng, rất nhiều người cũng đã mười tám mười chín tuổi, thậm chí có một số đệ tử cũ đã hai mươi mấy tuổi.
- Ta cảm thấy vẫn cẩn thận thì tốt hơn, vạn nhất đối phương là nhân vật cấp bậc Đại Võ Sư thì sao?
Có người vẫn cẩn thận nói.
- Đại Võ Sư nhất trọng là đỉnh cao rồi, ta đi đánh một trận.
Trong Bạch Hổ Viện, một thanh niên cao lớn quát lạnh, từ trên tường thành chọn xuống, bước nhanh về phía thanh niên Ba Hách của Đông Di tộc.
- Là Đoan Mộc Vân Phi, có hắn xuất chiến, hơn phân nửa là có thể thắng.
- Không sai, nghe nói Đoan Mộc Vân Phi lúc trước thiếu chút nữa thì lọt vào được Thanh Đồng Bảng, thiên phú rất cao, hiện giờ vừa hay hai mươi tuổi, đã là tu vi Đại Võ Sư nhất trọng.
Đệ tử của Huyền Nguyên Kiếm Phái vẫn rất có lòng tin với Đoan Mộc Vân Phi.
Tốc độ của Đoan Mộc Vân Phi vô cùng nhanh chóng, không bao lâu sau đã tới trước mặt Ba Hách.
- Xuống đây, đánh một trận đi.
Đoan Mộc Vân Phi quát lạnh.
Ba Hách cười, nhảy xuống mãnh hổ, đứng đối mặt với Đoan Mộc Vân Phi.
- Ngươi ra tay trước đi, nếu không không có cơ hội đâu.
Ba Hách vô cùng tự tin.
- Chỉ là man di, thứ giống như con rệp, vẫn dám cuồng vọng ở trước mặt ta, tự tìm chết.
Trong mắt Đoan Mộc Vân Phi lóe lên lóe lên sát cơ, trường kiếm ra khỏi vỏ, lập tức đâm ra kiếm, ba đạo kiếm quang lóe lên rồi biến mất, tốc độ kinh người.
Võ giả Võ Sư cửu trọng bình thường, tuyệt đối không tránh được, lập tức sẽ bị kích sát.
Vừa ra tay, đã thể hiện ra hết sự cường đại của Đại Võ Sư cảnh.
Nhưng, thân thể Ba Hách hơi cong lại, giống như một con mãnh hổ, chân bước ra một bước, thân hình như điện, dễ dàng tránh được kiếm quang của Đoan Mộc Vân Phi.
- Mạnh quá, tuyệt đối đã đạt tới Đại Võ Sư cảnh.
Trong lòng người quan chiến trên tường thành đều cả kinh.
Xem ra, tuy Đông Di tộc ít người, nhưng cũng có thiên tài.
Đoan Mộc Vân Phi một kích không trúng, trong mắt có lệ mang lóe lên, trực tiếp bạo phát huyết mạch, thi triển ra chiến lực mạnh nhất.
- Chết cho ta.
Liên hoàn chín kiếm, kiếm khí liên miên không dứt, giết tới Ba Hách.
- Kết thúc rồi.
Trong mắt Ba Hách lóe lên hung quang, một cỗ sát khí nồng đậm từ trong cơ thể trào ra, giống như một con mãnh thú hung ác.
Một đạo quang mang trắng ngần lóe lên, giống như một ánh trăng sáng ngời.
Đó là đao quang của Ba Hách, nhưng lại nhanh tới bất khả tư nghị, Đoan Mộc Vân Phi thậm chí còn chưa nhìn rõ, liền cảm thấy cổ họng máu, sau đó chính là hắc ám vô tận.
- Một đao, một đao chém chết Đoan Mộc Vân Phi, sao có thể?
Trên tường thành, mọi người nhìn đầu của Đoan Mộc Vân Phi bay lên cao, khiếp sợ không thôi.
- Hắn xuất đao lúc nào, ta cũng không nhìn rõ.
- Ta cũng không nhìn rõ, nhanh quá, ta chỉ nhìn thấy một đạo quang mang lóe lên rồi Đoan Mộc Vân Phi đã bị kích sát.
- Ba Hách này cũng quá mạnh rồi, Đông Di tộc không ngờ lại có thiên tài như vậy?
Rất nhiều đệ tử của Huyền Nguyên Kiếm Phái đều nghị luận.
- Theo ta thấy, lần này Đông Di tộc là có chuẩn bị mà đến, phái ra thiên tài đỉnh cấp nhất của Đông Di tộc.
Phó Lương cau mày, nói.
- Đáng giận, nếu không phải quy định hai mươi tuổi trở xuống, giờ ta đi chém chết hắn rồi.
Một thanh niên Đại Võ Sư tam trọng, hơn hai mươi tuổi nói.
- Ta đi giết hắn.
Lúc này, lại một thanh niên đi ra, nhảy xuống tường thành.
- Là Lưu Thành, hắn đã đạt tới Đại Võ Sư nhất trọng đỉnh phong, nghe nói đoạn thời gian này một mực khổ tu một môn võ kỹ Huyền cấp hạ phẩm, chắc đã có chút hỏa hậu, không biết hắn có thể đánh với đối phương một trận không?
- Nếu hắn có thể tu luyện võ kỹ Huyền cấp hạ phẩm đến cấp độ thứ hai trở lên, vậy chắc có thể đánh một trận.
Phía dưới, Lưu Thành rất nhanh sẽ đến trước người Ba Hách.
- Ra tay đi.
Ba Hách vẫn là biểu cảm bình tĩnh thong dong đó, trong mắt, thậm chí kèm theo vẻ khinh miệt.
Không ngờ bị một man di Đông Di tộc miệt thị, sát cơ trong mắt Lưu Thành lại lấp lánh, chiến kiếm ra khỏi vỏ, hóa thành một đạo lưu tinh, đánh về phía Ba Hách.
- Lưu Tinh Kiếm Pháp, đây tuyệt đối là cấp độ thứ hai, thậm chí không chỉ như vậy.
- Có hi vọng.
Nhưng đệ tử của Huyền Nguyên Kiếm Phái còn chưa nói hết, đột nhiên dừng lại.
Bởi vì, Ba Hách đã xuất đao, chém ra một đao, đầu rơi xuống đất.
Lưu Thành, vẫn bị một đao trảm sát.
Thanh âm hít sâu lại vang lên thành một mảng.
- Sao có thể? Chỉ là Đông Di tộc, sao có thể có thiên tài mạnh như vậy?
- Một đao trảm sát Lưu Thành đã tu luyện thành võ kỹ Huyền cấp, tu vi đạt tới Đại Võ Sư nhất trọng đỉnh phong, đây là chiến lực mạnh cỡ nào.
- Hắn là tu vi gì?
Đệ tử của Huyền Nguyên Kiếm Phái hiện lên vẻ kinh sợ, khó có thể bình tĩnh được.