Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 154: Đại chiến

Chương Trước Chương Tiếp

Đệ tử của Huyền Nguyên Kiếm Phái biến sắc, có một số người sắc mặt đã vô cùng ngưng trọng.

Còn có một số người sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Mấy vạn con yêu thú hội tụ, trong đó còn có nhiều Đông Di tộc nhân, khí thế hình thành quá mạnh, che trời phủ đất, giống như có thể đạp nát tất cả.

Đệ tử của Huyền Nguyên Kiếm Phái trừ tu luyện thì chính là đơn đả độc đấu, đã lúc nào thấy loại cảnh tượng này đâu? Lúc này thấy, đều kinh sợ không thôi.

Bọn họ vốn vô cùng cao ngạo, không để Đông Di tộc nhân ở trong lòng, cho rằng tới đây, chỉ là để cướp điểm cống hiến, lúc này, không còn loại suy nghĩ này nữa.

Đại chiến, đây mới là đại chiến chân chính, có thể sống sót trong đại chiến như vậy đã là không tồi rồi.

Có một số người chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, đã đánh trống lui.

Trong mọi người, chỉ có Lục Minh lĩnh ngộ thế.

Dùng Hỏa Chi Thế, đối kháng với thế của thiên quân vạn mã, mới khiến cho tâm thần của Lục Minh vẫn vững vàng, không có quá nhiều chấn động.

- Chuẩn bị.

Trên tường thành, một thiết giáp tướng quân gầm lên.

Bá!

Quân sĩ trên tường thành động tác đều nhịp, trường cung trong tay, dây cung kéo căng, mắt nhìn chằm chằm đại quân yêu thú cuồn cuộn xông tới từ phía trước.

Những quân sĩ này, đại bộ phận đều là võ giả Võ Sĩ cảnh, tu vi có thể không bằng đệ tử của Huyền Nguyên Kiếm Phái, nhưng bọn họ đã nhìn quen đại chiến, tố chất tâm lý thì mạnh hơn đệ tử của Huyền Nguyên Kiếm Phái rất nhiều.

Ầm ầm!

Chấn động càng lúc càng kịch liệt, mấy vạn đại quân yêu thú đang chậm rãi tới gần.

- Giết.

Khi tới gần phạm vi nhất định, thiết giáp tướng quân đó hạ lệnh.

- Giết.

- Giết.

Trên tường thành, mấy vạn đại quân gầm lên, thanh thế không hề thua kém.

Vù! Vù!

Sau đó, cung tên bắn ra, mũi tên là một mảng đen xì, giống như mây đen trút tới đại quân yêu thú.

Lập tức, trong đại quân yêu thú, từng con yêu thú bị mũi tên bắn trúng, ngã xuống đất, nhưng, chỉ chiếm một bộ phận nhỏ của yêu thú mà thôi, nhiều yêu thú hơn vẫn dũng mãnh không sợ chết xông tới.

- Tiếp tục bắn.

Vù! Vù!

Lại một đợt mũi tên, nhiều chi chít bắn tới yêu thú.

Gầm rú vang trời, huyết khí tràn ngập, thảm thiết vô cùng.

Có một số đệ tử của Huyền Nguyên Kiếm Phái đã toát mồ hôi lạnh.

Cảnh tượng như vậy, vạn tên như mưa, cho dù tu vi mạnh tới mấy, chân khí hộ thể mạnh tới mấy, cũng sẽ bị mũi tên liên miên không ngừng xuyên thủng.

- Ái chà, tự dưng ta đau bụng, cần đi vệ sinh một chút.

Một đệ tử của Huyền Nguyên Kiếm Phái đột nhiên ôm bụng nói to, sau đó xoay người bỏ chạy.

- A! Bụng của ta cũng đau, khéo thế.

Có người khác thấy vậy, cũng chuồn theo.

Trong nháy mắt, đã mấy chục người bỏ chạy.

Lục Minh lắc đầu, vậy mà cũng bị dọa lui, người như vậy, tương lai thành tựu rất có hạn.

- Chư vị thiếu hiệp, hiện tại vẫn không cần các ngươi xuất thủ, các ngươi chờ một chút chủ yếu đối phó cường giả của Đông Di tộc và yêu thú cao cấp.

Một lão giả mặc thiết giáp đi tới nói.

Lục Minh nhận ra, người này là thành chủ Đông Khuyết Thành, Phó Lương.

Đám người Lục Minh gật đầu, Đông Khuyết Thành có tường thành hùng vĩ cao lớn, những yêu thú ở phía dưới, phần lớn đều là yêu thú cấp một, yêu thú cấp một muốn công lên không dễ dàng.

Những yêu thú cấp hai, thậm chí là yêu thú cấp ba, cần đệ tử của Huyền Nguyên Kiếm Phái.

Bởi vì, trong đại quân của Đông Khuyết Thành, cao thủ cấp Đại Võ Sư cũng không nhiều, đều là cấp bậc tướng quân.

Lúc này, người của Đông Di tộc cũng bắt đầu đánh trả, bọn họ ở trên người yêu thú, bắn ra từng mũi tên nhỏ.

- Phòng ngự.

Theo một tiếng gầm to, trên tường thành dựng lên từng mảng thuẫn bài.

Mũi tên Đông Di tộc bắn ra, toàn bộ bắn lên trên thuẫn bài, chỉ có một số ít bắn trúng quân sĩ của Đông Khuyết Thành.

- Đánh trả.

Trên tường thành, lại một lượt cung tên bắn ra.

Mấy lượt như vậy, yêu thú đã tới gần tường thành.

- Giết, xông lên, phá Đông Khuyết Thành, cướp đoạt tất cả tài vật và nữ nhân.

Trong Đông Di tộc truyền ra tiếng thét dài.

- Giết.

- Giết.

Người của Đông Di tộc ai nấy đều kêu gào, khống chế yêu thú xông lên tường thành.

Trên tường thành, gỗ lăn, dầu nóng được trút xuống,

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.

Thảm thiết, sát khí kinh thiên, hoàn toàn khác với đơn đả độc đấu giữa võ giả, rất nhiều đệ tử của Huyền Nguyên Kiếm Phái nhìn mà miệng khô lưỡi khô.

Lục Minh cuối cùng cũng biết vì sao Huyền Nguyên Kiếm Phái muốn đệ tử bốn viện nhận nhiệm vụ này, chẳng qua chính là để tôi luyện.

Chỉ có trải qua huyết chiến như vậy, tâm chí mới có thể đi lên.

Gừ.

Cuối cùng, có yêu thú xông lên tường thành, người Đông Di tộc trên yêu thú bắn ra từng mũi trường tiễn.

Đông Di tộc, phần lớn là mình ở trần, vô cùng cường tráng, trên người đeo một thanh trường cung, bên hông dắt một thanh loan đao.

- Giết.

Phó Lương gầm lên một tiếng, rút chiến đao, chém tới một đại hán Đông Di tộc ở phía trước.

Đao mang phá không, Đông Di tộc đó cả người lẫn yêu thú bị chém thành hai nửa.

Tu vi của Phó Lương, ít nhất cũng là Đại Võ Sư tam trọng trở lên, vô cùng cường đại.

- Giết.

Đệ tử khác của Huyền Nguyên Kiếm Phái gầm lên, giết ra theo.

Lập tức, kiếm khí, đao mang, quyền kình, lấp lánh trên tường thành.

- Đại thạch đầu, theo ta.

Lục Minh nói to, tay khẽ động, Hỏa Đồng Thương xuất hiện, trường thương đâm ra, găm một con yêu thú trên tường thành.

Tu vi của đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái, là không thể tranh luận, vừa ra tay, một đám yêu thú và Đông Di tộc nhân xông lên tường thành lập tức bị trảm sát sạch.

- Rút lui, rút lui.

Bỗng nhiên, trong Đông Di tộc truyền ra tiếng gào to.

Sau đó tiếng kèn vang lên, yêu thú vô tận như thủy triều rút lui về phương hướng Duyên Hải Sơn Mạch.

Mọi người có chút sững sờ.

Thế đã rút lui? Vừa mới bắt đầu thôi mà?

- Ha ha, Đông Di tộc chẳng qua cũng thế mà thôi.

Trong Huyền Nguyên Kiếm Phái có đệ tử dũng khí tăng lên, cười ha ha.

Phó Lương nhíu mày, trầm tư một lúc, nói:

- Có chút không thích hợp, Đông Di tộc sao có thể vừa tấn công đã rút lui, không hợp với lẽ thường.

- Phó thành chủ, có lẽ là Đông Di tộc nhìn thấy cao thủ bên chúng ta quá nhiều, cho nên sợ rồi.

Một đệ tử của Huyền Nguyên Kiếm Phái cười nói.

Phó Lương nhíu mày, không nói gì.

Lục Minh cũng mắt lộ trầm tư, hắn lờ mờ cảm thấy chuyện không đơn giản.

Đông Di tộc đến nhanh, đi cũng nhanh, rất nhanh đã không còn bóng dáng.

Tiếp theo là dọn dẹp chiến trường, Lục Minh cũng giả vờ đi lên hỗ trợ, kỳ thật mục đích của hắn là tinh huyết của yêu thú và cao thủ Đông Di tộc.

Có điều, tinh huyết của yêu thú và võ giả cấp thấp không giúp được Lục Minh nhiều, Lục Minh chuyên môn chọn một số yêu thú và võ giả cao cấp, nhưng số lượng rất ít, cấp bậc Đại Võ Sư lại một người cũng không có.

Cắn nuốt tinh huyết của mấy chục yêu thú và võ giả Võ Sư lục trọng trở lên, đáng tiếc đề thăng đối với Lục Minh không lớn.

Chiến đấu kết thúc, đám người Lục Minh trở về nghỉ ngơi.

Một ngày sau, trống trận lại vang lên.

Mọi người tới tường thành, quả nhiên là Đông Di tộc lại tới tấn công.

Nhưng lần này cũng như lần trước, Đông Di tộc công kích một đợt, chỉ vừa bắt đầu bọn họ lại rút lui.

Ngày thứ ba, vẫn như vậy.

Lúc này, rất nhiều người đều cảm thấy không thích hợp.

Hành động này của Đông Di tộc, giống như là đang quấy nhiễu địch, căn bản không giống muốn tấn công chính thức.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)