- Đương nhiên là có người có thể trị ta, nhưng đáng tiếc, người này không thể là ngươi.
Lục Minh bĩu môi cười nói.
- Đỗ sư huynh, Đỗ sư huynh, ngươi nhất định phải báo thù cho ta.
Lúc này tu niên mắt tam giác giãy giụa đứng dậy, gào to thê lương, đáng tiếc một bên mặt đã sưng vù như đầu heo, trong miệng máu tươi chảy ròng ròng, răng gãy mất mấy cái, nói chuyện lọt gió.
Sắc mặt Đỗ sư huynh càng khó coi, bên cạnh, mấy đệ tử Bạch Ngân của Bạch Hổ Viện khác cũng vẻ mặt bất thiện đi tới, có điều đều là tu vi Đại Võ Sư nhất trọng.
- Lục Minh này, vẫn bá đạo như vậy.
Bên cạnh, một số đệ tử của đại viện khác nhìn thấy, có người thốt lên.
- Thiên tài đều như vậy, nhưng ta cảm thấy, hăng quá hóa dở, cho dù là thiên tài, khi nên nhường nhịn vẫn phải nhường nhịn, bởi vì thiên tài chưa trưởng thành, cũng chỉ là võ giả bình thường mà thôi, một mực bá đạo, làm theo xung động, khẳng định sẽ chịu thiệt.
- Ngươi nói không sai, chiến lực của Lục Minh này quả thật rất mạnh, Đại Võ Sư nhất trọng chống lại hắn, chắc cũng phải chịu thiệt, nhưng hắn không thể là đối thủ của Đại Võ Sư nhị trọng, ngươi nhìn đi, chống lại Đỗ Phong, hắn lập tức sẽ chịu thiệt.
Người bên cạnh thì thầm to nhỏ.
- Lục Minh, ngươi biết vì sao rất nhiều thiên tài đều vẫn lạc rất sớm không? Bởi vì bọn họ không biết thu liễm, khi đối mặt với đối thủ không thể địch nổi, vẫn giữ bộ dạng cao cao tại thượng, cho nên mới chưa trưởng thành đã vẫn lạc.
Đỗ sư huynh lạnh lùng nói.
Lục Minh cười khẽ:
- Đúng là nhiều lời, khi đối mặt với đối thủ không thể địch lại, đương nhiên phải thu liễm, nếu không thì là tự tìm chết vô ích à, còn cần ngươi nhắc sao? Nhưng đối mặt với đối thủ lật tay cũng có thể trấn áp, việc gì phải thu liễm?
Người xung quanh có chút sững sờ, ý của Lục Minh rất rõ ràng, hắn lật tay cũng có thể trấn áp Đỗ Phong.
- Ha ha ha.
Đỗ Phong giận dữ bật cười, nói:
- Ta xem ngươi lật tay trấn áp ta thế nào?
Đỗ Phong bước ra một bước, như búa tạ nện lên mặt đất, phát ra một tiếng nổ kịch liệt, khí tức trên người bạo phát ra, cường đại dày nặng, giống như một ngọn núi lớn.
So với võ giả Võ Sư cửu trọng thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Có thể nói, võ giả Đại Võ Sư nhị trọng, trong một cái lật tay có thể kích sát một đống võ giả Võ Sư cửu trọng.
Trong tay Đỗ Phong sáng rực, một thanh trường kiếm màu xanh ngưng tụ ra, giống như từ ngọc thạch màu xanh mài thành.
- Trảm.
Đỗ Phong chém một kiếm về phía Lục Minh, kiếm khí gào thét, cực kỳ khiếp người.
- Còn mạnh hơn Kiếm Vô Trần.
Ánh mắt Lục Minh khẽ động.
Không hổ là cường giả Đại Võ Sư nhị trọng, chiến lực của Kiếm Vô Trần trảm sát Đại Võ Sư nhất trọng, chắc là dễ dàng, nhưng chắc vẫn chưa phải là đối thủ của Đại Võ Sư nhị trọng.
Nhưng, Lục Minh hiện tại không phải là Võ Sư cửu trọng.
Ầm!
Không nhìn, Lục Minh trực tiếp đánh ra một quyền.
Trên quyền đầu, bọc một tầng quang mang màu lửa đỏ, khiến quyền đầu của Lục Minh nhìn giống như một quả cầu lửa.
Bẻ gãy nghiền nát, không thể ngăn cản, một quyền của Lục Minh trực tiếp đánh tan toàn bộ chiến kiếm từ chân khí ngưng tụ ra và kiếm khí Đỗ Phong chém ra, thế quyền không ngừng, tiếp tục oanh kích.
- Sao có thể?
Lập tức, đồng tử Đỗ Phong phóng to kịch liệt, hiện lên vẻ bất khả tư nghị, sau đó hét lớn một tiếng, bạo phát toàn lực, thân hình cấp tốc lui về phía sau, trong tay sáng rực, một thanh chiến kiếm linh binh chân chính xuất hiện, chắn ở trước người.
Quyền đầu đánh lên trên chiến kiếm linh binh, lực lượng cuồng bạo phát ra, thân thể Đỗ Phong giống như một quả đạn pháo bị đánh bay, va vào trên vách tường ngoài hơn ba mươi mét, đập vỡ vách tường, một trận khói bụi tràn ngập.
Toàn trường vang lên tiếng hít sâu.
Đệ tử của bốn đại viện thiếu chút nữa thì cả kinh rớt cả tròng mắt.
Một quyền, chỉ là một quyền, Đỗ Phong bị đánh bay, hoàn toàn không phải là đối thủ, yếu ớt như một con gà con.
- Sao có thể như vậy được?
- Chẳng lẽ Lục Minh đã đột phá Đại Võ Sư cảnh?
- Sao có thể nhanh như vậy? Nhưng cũng chỉ có khả năng này, nếu không không thể mạnh tới như vậy, thiên tài như bọn họ, bước vào Đại Võ Sư cảnh, vượt cấp mà chiến là rất dễ dàng.
Võ Sư cửu trọng có thể một quyền đánh bay Đại Võ Sư nhị trọng, bọn họ chưa từng nghe nói, bọn họ phỏng đoán, Lục Minh chắc đã bước vào Đại Võ Sư cảnh.
Thanh niên mắt tam giác cũng nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, khi có phản ứng, toàn thân sợ tới mức run rẩy.
Trong vách tường nổ tung, Đỗ Phong giãy giụa đứng dậy, toàn thân đều là bụi bặm, muốn chật vật bao nhiêu có chật vật bấy nhiêu.
- Lục Minh, ngươi chờ đó cho ta, lần này Bạch Hổ Viện chính là có cường giả Đại Võ Sư tam trọng, thậm chí là tứ trọng tới, chúng ta chờ xem.
Đỗ Phong hung tợn ném lại một câu, sau đó xám xịt rời đi.
Thật sự quá mất mặt, hắn một giây cũng không muốn ở lại.
Mắt tam giác cũng vội vàng đuổi theo Đỗ Phong.
Lục Minh cười, không để ý.
- Lục Minh sư huynh, ngươi lại lợi hại hơn rồi.
Bàng Thạch đi tới nói.
- Đại thạch đầu, ngươi tới đây mấy ngày rồi? Đi, nói cho ta biết một số tình huống.
Lục Minh nói sang chuyện khác.
- Ta cũng mới đến hai ngày.
Hai người đi tới một tòa quân doanh, Bàng Thạch giới thiệu với Lục Minh.
Theo Bàng Thạch nói, Đông Di tộc ba ngày sẽ tới tấn công Đông Khuyết Thành một lần, nhưng không bao lâu liền lui lại, hai ngày này không thấy tiếp tục tấn công.
- Đại thạch đầu, đến lúc đó khi đại chiến, không thể xung động.
Lục Minh dặn dò.
Lúc đại chiến, mấy vạn đại quân trùng kích, tu vi của Bàng Thạch quả thật hơi thấp, hiện tại, Bàng Thạch cũng chỉ là Võ Sư nhị trọng mà thôi.
- Cái này thì biết, ta chỉ là muốn đến tôi luyện một chút, sẽ không đi chịu chết vô ích.
Bàng Thạch gãi gãi đầu nói.
Sau đó cùng Bàng Thạch đi dạo một vòng.
Trong quân doanh, quân đội đã sớm ra ngoài trấn thủ, nơi này chỉ có đệ tử của Huyền Nguyên Kiếm Phái.
Đệ tử của Huyền Nguyên Kiếm Phái, thân phận đặc thù, địa vị khá cao, cho nên khi không có đại chiến, có thể khá tùy ý, muốn làm gì thì làm.
Ngày đầu tiên, gió êm sóng lặng.
Ngày hôm sau, vẫn là gió êm sóng lặng, Đông Di tộc không hề có động tĩnh.
Mà hai ngày này, đệ tử của Bạch Hổ Viện cũng không đến gây sự với Lục Minh.
Ngày thứ ba Lục Minh tới đây.
Đột nhiên, trống trận vang lên, như sấm đánh cuồn cuộn, vang vọng quân doanh.
- Đông Di tộc tấn công, đi, giết Đông Di tộc.
- Ha ha, điểm cống hiến của ta tới rồi.
Đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái mấy ngày nay mới đến có khoảng hơn hai ngàn người.
Đại đa số là đệ tử cấp Thanh Đồng, một bộ phận nhỏ là đệ tử cấp Bạch Ngân, khoảng một trăm người.
Mấy ngày nay đều rất chán, lúc này vừa nghe thấy trống trận, ai nấy tinh thần phấn chấn, tiến đến phương hướng tường thành.
Mấy người Lục Minh và Bàng Thạch đi cùng nhau, cũng tiến đến tường thành. Khi bọn họ tới trên tường thành, đại quân của Đông Khuyết Thành đã vũ trang đầy đủ, cung nỏ chuẩn bị xong.
Ầm ầm!
Lúc này, xa xa, phương hướng Duyên Hải Sơn Mạch, cuối đại địa, đột nhiên truyền đến từng tiếng nổ, đại địa hơi chấn động.
Lập tức, cuối đại địa, xuất hiện một mảng mây đen đông nghìn nghịt.
Không, đó không phải mây đen, mà là yêu thú.
Yêu thú vô cùng vô tận, có hình hổ, hình sói, hình báo, các loại hình đều có, thậm chí còn có loại phi hành.
Trên người mỗi con yêu thú, đều có một hoặc hai bóng người ngồi.
Là người của Đông Di tộc.
Ít nhất có mấy vạn con yêu thú.
Gừ gừ.
Mấy vạn yêu thú hội tụ cùng một chỗ, tiếng gầm rú kinh thiên, chạy chồm trên đại địa, Hung sát chi khí tỏa ra, như bài sơn đảo hải lao về phía Đông Khuyết Thành.